Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 20: Sự cố





Chuyện xấu trong nhà, không được phép để lan ra bên ngoài.

Đấy là ý của Lục Bạch Văn. Dù Lục Hàng Cảnh đã bị đuổi ra khỏi Lục gia, nhưng lão vẫn mang dòng máu của Lục gia, chuyện này không thể thay đổi. Nên để tránh dư luận đàm tiểu lời không hay, Lục Bạch Văn cho người phong toả hết mọi tin tức liên quan, nếu ai dám nói ra nửa lời, xử theo gia pháp.

Tuyết Vũ năm viện bao nhiêu ngày, Lục Thần Hạo ở lại bệnh viện cùng cô bấy nhiêu ngày. Đồng thời, cũng là chừng đó thời gian Liễu Tư Linh ăn ngủ không ngon, đứng ngồi không yên.

Gọi điện anh không nhấc máy. Gọi nhỡ một hai lần thì còn dám gọi lại, chứ đến lần thứ tư vẫn nhỡ thì Liễu Tư Linh cũng không dám gọi nữa.

Tính của Lục Thần Hạo, cô rõ lắm. Anh không thích bị người khác làm phiền, không thích bị ép buộc, không thích bị hỏi này hỏi nọ. Nếu cô vượt quá giới hạn của anh, chỉ càng khiến anh đẩy mình ra xa thêm thôi.

Anh tại sao lại không nghe máy cô? Chắc chắn là bị Trần Tuyết Vũ dụ dỗ rồi.


Cô đi hỏi được rồi, không phải Thần Hạo nhà cô bận việc gì đâu, mà là đang chăm vợ bị ốm ấy.

Hừ! Á cũng lắm mưu mô, thủ đoạn ghê cơ. Bệnh lúc nào không bệnh, lại bệnh ngay sau khi thấy Thần Hạo quan tâm cô. Làm gì lại trùng hợp thế. Chắc chắn là Trần Tuyết Vũ giở trò gì đó.

Sao ả không bệnh nặng chết luôn đi, cho ả sống làm gì để giành anh với cô. Giờ được Thần Hạo ở bên cạnh chăm sóc, sướng quá còn gì, đúng ý ả còn gì.

Liễu Tư Linh nghĩ mà tức tím cả ruột gan...

Rửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cứ như thế mãi, cô sợ thể nào Thần Hạo cũng sẽ thích Trần Tuyết Vũ mất thôi. Không được! Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra! Qua ngày thứ năm, Tuyết Vũ được xuất viện. Xe đang chạy vào sân, vừa dừng lại, chưa kịp xuống xe, Lục Thần Hạo nhận được điện thoại công việc, không biết có chuyện gì, anh nghe xong sắc mặt không tốt lắm.

Tuyết Vũ mang vẻ mặt quan tâm, chớp mắt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mẫu xe mới có vấn đề, bị trả về." Lục Thần Hạo thở ra, không giấu giếm. Dù gì cô cũng là nhân viên của Hải Vận, nói cho cô biết cũng không sao. "Cô tự đi vào nhà đi, tôi đến công ty xem sao."

"Vậy được." Tuyết Vũ không nói nhiều, bước xuống xe. Tài xế chạy xe ra khỏi cổng. Tuyết Vũ nhìn theo, ánh mắt gợn cơn sóng nhẹ, lăn tăn. Trong chốc lát đã không thấy bóng dáng chiếc xe đầu, chỉ còn lại âm thanh động cơ vọng lại xa dần.

"Tuyết Vũ, con về rồi đấy à. Thần Hạo đâu sao không thấy?" Bà Lục từ trong nhà đi ra, ngó nghiêng không thấy xe con trai, hỏi.

Sau lưng bà còn có quản gia.

Tuyết Vũ nhìn bà, lễ phép đáp: "Công ty có chuyện, anh ấy đi đến công ty rồi mẹ a."

Bà Lục tái mặt: "Sao lại có chuyện được, con có biết chuyện gì không?"

"Hình như mẫu xe mới có vấn đề, mẹ đừng lo lắng quá, chồng con sẽ xử lý được thôi. Mình vào nhà trước đi mẹ." Bà Lục giờ mới nhớ ra con dâu mình vừa mới xuất viện: "Chết thật, mẹ quên mất con còn đang bị thương. Mau, vào nhà nghỉ ngơi trước đi."


Bà tất tả dìu cô đi vào lên, sai quản gia mang canh gà hầm lên cho cô uống, lòng dạ không yên nên chỉ dặn dò cô qua loa hai câu thì ra ngoài.

Mấy ngày sau đó, tình hình công ty ngày càng tệ, không khả quan chút nào, hàng loạt mẫu xe mới vừa được xuất đi hơn mười hai nước liên tục bị trả về. Báo đài đưa tin liên tục, giá cổ phiếu rớt xuống ba điểm. Hai cha con Lục Thần Hạo lo xử lý sự cố, bận tối mắt tối mũi, đi sớm về hôm, ngủ rất ít, thì giờ ăn cơm ở nhà càng ít đi.

Mới có một tuần, Lục Thần Hạo đã gầy đi trông thấy. Vết thương của Tuyết Vũ ngược lại hồi phục rất tốt, giờ đã có thể làm được những việc nhẹ nhàng.

"Ba, vụ xe nổ túi khí, con có cách." Mắt thấy Lục Bạch Văn ăn xong bữa sáng toan đi làm, Tuyết Vũ lên tiếng. Cả nhà lập tức quay sang nhìn cô, ngạc nhiên. Không ai nghĩ, Tuyết Vũ sẽ nói ra câu này.

"Con có lòng là được rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi." Lục Bạch Văn không hy vọng nói.

Ông không cho rằng cô có thể nghĩ ra được cách gì khả thi.

Cả ông, Thần Hạo và hơn hai chục giáo sư tiến sĩ đầu não của bộ phận lắp đặt kỹ thuật, hơn hai mươi cái đầu đã nghĩ nát óc vẫn chưa tìm ra được phương án khả thi, cô chỉ là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp, cho dù trước đây thành tích học tập tốt bao nhiêu thì có thể nghĩ ra được cách hay hơn nhóm giáo sư tiến sĩ giàu kinh nghiệm kia sao. Lục Thần Hạo cũng không tin, nhìn cô bằng ánh mắt không vui: "Tuyết Vũ, giờ là lúc nào, đừng nói linh tinh. Không thấy ba đã mệt lắm rồi sao, ăn xong rồi lên phòng nghỉ dưỡng thương đ."

Làm ơn đi, cô mà nghĩ ra được thì heo cũng biết leo cây! "Em đang nghiêm túc." Tuyết Vũ nghiêm mặt nhìn Lục Thần Hạo một cái, lại chuyển ánh mắt nhìn Lục Bạch Văn: "Mười phút. Con chỉ cần ba cho con mười phút trình bày phương án của mình. Nếu sau khi nghe xong, ba không hài lòng thì hẵng đi làm cũng không muộn. Ba đã mất một tuần để tìm phương án, bỏ thêm mười phút nữa cũng đâu có sao. Con nói có đúng không ạ?"

Lục Thần Hạo nhíu mày, giọng điệu này nghe có vẻ rất tự tin, chả lẽ cô thật sự có cách?

Không thể nào!

Lục Bạch Văn nghe giọng nói khẳng định của cô, khá ngạc nhiên. Ông nhìn thẳng vào mắt cô, tìm kiếm dò xét, nhưng ngoài sự tự tin ra, ông không tìm được gì khác. Ông hạ ánh mắt. Cô không hề sợ ánh mắt của ông. Phải biết, người nào nói dối hay thiếu tự tin đều không chống lại được ánh mắt có thể phân biệt được thật giả của ông.

"Được rồi, cho con năm phút. Còn, Thần Hạo heo ba lên thư phòng."


Ông đứng dậy xoay người, đi lên lầu. Tuyết Vũ vâng một tiếng, theo ông lên lầu, bỏ lại Lục Thần Hạo ở phía sau đang hoài nghi.

Chả lẽ heo thật sự biết leo cây?

Lục Thần Hạo không cần phải đợi lâu, sau khi lên thư phòng, anh đã có đáp án.

Chờ Lục Bạch Văn lên tiếng, Tuyết Vũ nói thẳng vào trung tâm vấn đề:

"Mấy ngày qua con đã nghiên cứu vấn đề này rất lâu. Cuối cùng cũng tìm ra đáp án. Con nghĩ ba và đội kỹ sư chắc đã tìm ra được nguyên nhân rồi. Nhưng hắn ba chưa từng nghĩ tới, ngoài nguyên nhân do chất liệu làm túi khí và các hoá chất được đốt cháy khiến túi khí nổ ra thì nguyên nhân then chốt chính là hệ thống điều khiển bằng điện tử."

Lục Bạch Văn hơi nhướng mày, không nói gì, ánh mắt như đang suy nghĩ. Chả lẽ là do hệ thống điện tử?

Hải Vận sản xuất xe hơi đã mấy chục năm, nhờ vào bí quyết và công nghệ tuyệt mật do ba Tuyết Vũ sáng tạo ra, chưa từng xảy ra sự cố như vậy.

Lần này sở đĩ mẫu xe mới gặp tình trạng hi hữu này là bởi, nó là mẫu xe siêu trâu bò được sản xuất trên dây chuyền mới, cải tiến, nâng cấp rất nhiều so với mẫu trước đây. Từ thân mình bên ngoài, cho tới bộ máy hệ thống bên trong V12 áp kép, công suất, mô-men xoắn đều tăng gấp ba lần. Việc đó dẫn đến ảnh hưởng tới tốc độ của một loạt các cảm biến của xe bao gồm: cảm biển gia tốc, cảm biến va chạm, cảm biết áp suất sườn, cảm biến áp suất phanh, con quay hồi chuyển, cảm biến trên ghế, khiến bộ điều khiển ACU xử lý quá nhanh, hỗn hợp Natri, Kali Nitrate, Hydro và Oxy lấp đầy phần túi khí nhanh hơn mức bình thường khiến túi khí không chịu được áp suất lớn đó dẫn đến nổ tung. Các chuyên gia kiểm tra ba ngày liền mới tìm ra nguyên nhân do chất liệu túi khí vẫn chưa đủ dày và bền, ngoài ra còn do nhóm hoá chất ở trong túi khí.

Sau khi tìm ra nguyên nhân, ông đã cho tiến hành sửa chữa, nhưng sửa rồi vẫn không thành công, túi khí vẫn nổ dù đã cho thêm chất ngăn nổ. Thật sự là không biết nguyên nhân chính là do đâu.