Cảnh Tây: "Ta đã phá nát thành cái dạng này rồi còn kêu ta xử lý cái gì nữa?"
Hệ thống nhỏ: "Tôi còn tưởng ngài sẽ nhanh chóng tự mình rời khỏi đây..."
Cảnh Tây: "Phiền lắm, ta lại là người dễ mềm lòng, không thể thấy họ gặp chuyện lại giả bộ không biết gì."
Sau đó người "dễ mềm lòng" liền đối diện với bốn đôi mắt sáng quắc như dao kia hỏi: "Ảnh chụp được rất tốt đó, mọi người muốn xem thử không? Con sẽ copy qua cho mỗi người một bản giữ làm kỉ niệm."
Bốn người vốn là tức điên người đứng bên cạnh, nghe xong liền cảm giác được dây thần kinh trong não mình vừa đứt phựt.
Ất Tuấn vừa lau mặt vừa điên cuồng nhào đến, Cảnh Tây lại là một bộ thoải mái chạy trốn, đến một góc khuất giơ chân ra khiến hắn vấp ngã. Vài người thân trong nhà chạy đến đỡ người dậy.
Giám đốc Ất vì thể diện nên không muốn động thủ trước mặt những người này.
Chỉ là trong lòng không thể giữ bình tĩnh, hai tay siết chặt đến phát run. Ông thở hổn hển, điên tiết hỏi: "Chính do mày làm?"
Bé ngoan Cảnh Tây ăn ngay nói có, thành thật khai báo: "Đúng vậy đó."
Hai mắt giám đốc Ất lại đỏ ngầu lên, nín nhịn cảm giác muốn bóp chết cậu, gằn giọng hỏi: "Rốt cuộc mày muốn làm gì?"
Tiểu Huệ vô cùng thê lương khóc lóc kể lể: "Anh Chu, em cũng nghe lời anh sẽ quên Tiểu Tuấn, muốn bắt đầu một cuộc sống mới, vì cớ gì anh lại làm như vậy?"
Bé ngoan Cảnh Tây chưa bao giờ làm việc xấu, vô tội đáp: "Ấy chết, sao em lại trách anh được? Anh chỉ là thay mặt hai người nói ra thôi mà. Em xem, em tốt như thế, Tiểu Tuấn lại bỏ em để lấy cô ấy, anh muốn cho mọi người biết Tiểu Tuấn có bao nhiêu thích cô ấy, cho cô ấy một niềm vui cực kỳ lớn, ai ngờ cô ấy lại tức giận như vậy nha."
Tiểu Huệ nghe xong lại nghẹn một trận, khóc rống lên.
Ất Tuấn bị người thân giữ lấy tay chân, hai chân cuồng loạn đá về phía trước, sắc mặt vặn vẹo dữ tợn: "Tao muốn giết mày!!!"
Mẹ kế không chịu đựng nổi đả kích, than một tiếng rồi bất tỉnh.
Sức kiên nhẫn của giám đốc Ất đã đến cực hạn, không còn quan tâm bất cứ thứ gì, chỉ tay vào cậu hét to: "Mày cút đi cho tao! Mày đã thành niên rồi, từ nay về sau thích đi đâu thì đi, cái nhà này với mày không còn quan hệ gì nữa! Mày có chết ở bên ngoài tao cũng không thèm quản!"
Bé ngoan Cảnh Tây bĩu môi: "Cũng không cho con mang theo những AI thân thiết với con?"
Giám đốc Ất: "Vô nghĩa! Mày đừng hòng nghĩ đến chuyện đặt chân vào cái nhà này nữa!"
Bé ngoan Cảnh Tây thút thít: "Con thấy buồn lắm đó, vậy cha thay con đối xử với chúng nó tốt một chút nha."
Giám đốc Ất: "Cút!!!"
Bé Cảnh Tây cất phiếu bé ngoan, quay trở lại chí hướng "ăn chơi trác táng", nhún nhún vai xoay người bỏ đi.
Hệ thống nhỏ tin tin: "Vậy là ngài bị đuổi khỏi nhà rồi?"
Cảnh Tây: "Chứ còn sao nữa?"
Hệ thống nhỏ: "Ngài tính ở đâu?"
Nó nói xong mới nhớ đến gần đây cậu đã chỉnh trang lại biệt thự Chu gia, tỏ vẻ đã hiểu: "Ngay từ ban đầu ngài đã sớm có kế hoạch dọn ra ngoài."
Cảnh Tây: "Chính xác. Ở nhà bồi dưỡng tình thân với bọn họ khiến ta mệt mỏi lắm, vốn là muốn để lại một chút kỷ vật làm kỷ niệm, chỉ cần nhìn đến nó là thời thời khắc khắc sẽ nhớ đến ta, không chừng còn gọi to tên ta nữa, vậy mà họ lại không cần."
Cậu nói xong, quay đầu lại nhìn lâu đài xinh đẹp, cảm thấy mọi người đang nháo nhào thành một đoàn, còn chưa đã thèm chụp thêm một tấm rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Đại bộ phận khách khứa đều đã rời đi, nhưng vẫn có số ít người vì nịnh bợ Ất gia mà ở lại. Giờ phút này thấy màn tranh cãi gia đình đã kết thúc, bọn họ liền "đưa than ngày tuyết"*, đến giúp được gì thì giúp.
*tuyết trung tống thán (雪中送炭): thành ngữ chỉ việc giúp đỡ người gặp khó khăn. Ngày tuyết rơi là ngày rét, phải có than sưởi ấm. Cho than người nghèo sưởi ấm là một hành động cứu trợ từ thiện rất đáng khâm phục biểu dương, nhưng tiếc rằng cử chỉ nghĩa hiệp đó xưa nay không nhiều. Thành ngữ này có nguồn gốc từ chuyện vua Tống Thái Tông năm Thuần Hóa thứ tư (993) thấy tuyết rơi trời rét, sai quan đem gạo và than đến cho người già và nghèo khó. Nhà thơ Phạm Thành Đại có bài thơ có câu: "Bất thị tuyết trung ưng tống thán?" (Phải chăng ngày tuyết phải cho than). Truyện Nhi nữ anh hùng có câu: "Thế tình như chỉ, chỉ hữu "cẩm thượng thiêm hoa", thùy khẩn "tuyết trung tống thán"?" (Tình đời như giấy, chỉ có "thêm hoa trên gấm". Ai chịu "Cho than ngày tuyết")
Đám ăn chơi trác táng cũng không đi xa, nhìn một màn khôi hài kia xong kinh ngạc tấm tắc một tiếng rồi chạy đến chỗ người anh em "hờ" của mình.
Đoạn Trì là đối tượng luôn bị nhìn ngó, ở lại không thích hợp nên là nhóm người đầu tiên rời đi.
Thế nhưng thị lực của hắn rất tốt, trước khi bước lên xe quay đầu nhìn liền thấy Ất Tuấn đỏ mặt tía tai bị người khác giữ chặt tay chân, giám đốc Ất miệng sùi bọt mép chỉ tay vào người nào đó hét lên, giọng điệu vô cùng tàn nhẫn.
Hắn nhớ đến thiếu niên kia vừa tự tay chụp ảnh dáng vẻ chật vật của người thân mình, cười hai tiếng trầm thấp rồi mới khom lưng lên xe.
Nhân viên nghiên cứu theo sát ngay phía sau, còn chưa ngồi xuống đã nghe tiếng chuông báo hiệu gào thét vang lên.
Anh ta hoảng sợ, vội vàng đóng cửa xe, nhìn chằm chằm vào vị giám đốc đang hưng trí bừng bừng tựa người vào thành xe cười, hoàn toàn không để tâm đến tiếng chuông đinh tai nhức óc kia, nào còn bộ dáng lãnh đạm xa cách thường ngày, cũng chẳng giống người thành thục ổn trọng trong thế giới thực tế ảo. Tựa hồ như mọi bình thản, ung dung, lý trí của hắn giờ phút này đã bị đập nát, để lộ ra bản chất một con mãnh thú nguy hiểm bên trong.
Đoạn Trì nửa ngày sau mới ngừng cười, tơ máu tràn ra khỏi khóe mắt, lưỡi liếm liếm trên răng nanh, trong lòng trào dâng một ý niệm rõ ràng kiên định: hắn muốn có cậu thanh niên kia.
Nhân viên nghiên cứu cứng đờ người, không dám thở ra.
Anh ta thấy tiếng chuông dần biến mất, nhìn trạng thái cùng ánh mắt của giám đốc Đoan, hai tay run rẩy lấy ra hai ống nghiệm thủy tinh, một cái chứa máu của người nào đó, một cái chứa thuốc giúp ổn định cảm xúc của Dị Lang.
Anh ta dè dặt, cẩn thận đưa sang: "Ngài... ngài mau cầm đi ạ."
Đoạn Trì quét mắt liếc qua, từ chối.
Hắn không quá thèm khát máu, dù có đi chăng nữa cũng không muốn đụng vào loại đắng ngắt lạnh lẽo ở trong thùng đông lạnh.
Hắn muốn uống máu có độ ấm, không cần quá nhiều, chỉ một chút là được. Hắn tưởng tượng đến bản thân dán lên làn da tinh tế kia chậm rãi nhấm nháp, nhẹ nhàng hôn lên mặt, lên môi, lên từng vết thương âm ỉ máu.
"Ong-"
Mới vừa ngừng, tiếng chuông bén nhọn lại vang lên.
"..." Nhân viên nghiên cứu mếu máo: "Tốt nhất ngài vẫn nên uống thuốc đi..."
Cuối cùng Đoạn Trì cũng không nói gì, tự mình điều chỉnh về trạng thái ban đầu.
Hai người ngồi trên xe đến một nhà hàng gần lâu đài, nhanh chóng đến phòng đã đặt trước, cùng người ở viện nghiên cứu kiên nhẫn chờ đợi nhân vật gây chuyện kia đến.
Vòng tay cảnh báo của Dị Lang báo động một lần sẽ ở cục cảnh sát, lần thứ hai vang lên sẽ trực tiếp báo cho viện nghiên cứu xử lý.
Người ở viện nghiện cứu ngồi trong phòng đã sớm biết được vòng tay của giám đốc Đoạn vang lên hai lần, bây giờ nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của hắn liền bắn một ánh mắt sang đồng nghiệp, lén lút phát tin tức.
[ Sao lại thế này? Là do thiếu niên kia chơi quá lớn, bị cha đánh ra máu, kích thích giám đốc Đoạn à? ]
[ Không phải, đúng là cậu ta chơi nhà mình một vố, nhưng người đến bệnh viện là cha cậu ta. ] Nhân viên nghiên cứu đã điều chỉnh lại biểu tình.
[ Vậy là cậu ta thực sự thành công hành em mình một trận rồi? Kể nhanh kể nhanh, tôi tò mò quá! ]
Nhân viên nghiên cứu đơn giản kể sơ cho đồng nghiệp nghe về chuyện máy ghi âm, sau đó chuyển sang chính sự, thiếu niên nọ là sinh viên của đại học Cách Trách.
Quần thể Dị Lang quá nhỏ, cháu trai Cùng hai vị tiểu bối của giám đốc Đoạn cũng vào đại học ở Khâu Tự, chuyện này người ở viện nghiên cứu đã sớm biết, cho nên sau khi xem tư liệu của Ất Chu, hẳn là nên nói một câu với giám đốc Đoạn.
[ Chuyện này hai người còn chưa nói qua sao? Từ từ, chờ ngày hôm nay nói chuyện xong rồi bàn sau, dù sao cũng chưa khai giảng mà. Cậu xem hình tượng cùng thực lực của giám đốc Đoạn kìa, vạn nhất họ gặp nhau rồi vừa ý muốn ký kết huyết khế thì ba người kia sẽ không thể đi học à? Cậu đã tiếp xúc với giám đốc Đoạn một thời gian rồi, cảm thấy có khả năng đó không? ]
Nhân viên nghiên cứu trong lòng ha hả hai tiếng [ Cậu ta đồng ý cùng giám đốc Tổng gặp mặt rồi, cảm ơn anh đã quan tâm. ]
[ Thảm như vậy!!! Giám đốc Đoạn từ nay về sau phải làm sao bây giờ? ]
Nhân viên nghiên cứu nghĩ đến mình vừa ở trên xe mở ống nghiệm máu ra mà giám đốc Đoạn cũng không uống, hơi bình tĩnh lại: [ Tôi cảm giác ngài ấy sẽ không làm ra chuyện gì lớn đâu... ]
[ Chẳng lẽ vì Ất Chu có thể chất đặc thù, tuy rằng hấp dẫn nhiều Dị Lang khác nhưng với ngài ấy lại có chút kém hấp dẫn à? ]
Nhân viên nghiên cứu: [ Cũng có thể là khả năng khống chế của giám đốc Đoạn thực sự rất kinh người. ]
[ Hai người bọn họ thật kỳ lạ nha. ]
Một trong hai người "thật kỳ lạ" nào đó đang không coi ai ra gì mà xem thực đơn, một người còn lại đem chuyện xưa của Chu gia chia sẻ cho đám ăn chơi trác táng, tiếp theo bùi ngùi tiếc hận từ biệt với những người anh em chí cốt, mang theo áo khoác chậm rì rì bước đến nhà hàng.
Cậu alo cho cộng sự nhỏ có hơi chút thiểu năng: "Ngươi vừa mới gào cái gì?"
Hệ thống nhỏ vì lo lắng cho chủ nhân mà bị đánh giá là thiểu năng oe oe: "Vòng tay của giám đốc Đoạn báo động tới hai, hai lần huhu."
Cảnh Tây nhìn đồng hồ: "Lúc đó hắn đã đi chưa?"
Hệ thống nhỏ: "Đã ngồi trên xe."
Nó tiếp tục phân tích: "Hơn nữa, từ khoảng cách giữa ngài và hắn thì hắn không thể ngửi thấy mùi máu của ngài."
Vậy thì chỉ có một loại khả năng.
Vòng tay của Đoạn Trì báo động không phải hắn bị kích thích vì "máu", mà là vì "người".
Nói cách khác, hắn từ "gặp mặt trực tiếp một lần để đưa ra quyết định" đã báo động ò í e tới hai lần, khẳng định bây giờ cũng không cảm thấy bản thân có gì sai.
Một người, một hệ thống rơi vào trầm mặc trong chốc lát.
Hệ thống nhỏ không nhịn được tít tít: "Ngài không có ý kiến gì để nói sao!"
Cảnh Tây vô cùng vô tội: "Không có. Ta hôm nay có làm gì đâu? Không cãi nhau, không đánh nhau, chỉ cùng gia đình nói vài câu hâm nóng tình cảm, từ khoảng cách của hắn đến chỗ ta còn chẳng nghe thấy gì mà. Hắn bị mấy cái giả thuyết của Dị Lang làm phiền tất nhiên không phải lỗi của ta rồi."
Hệ thống nhỏ muốn tìm một tấm gương đặt trước mặt chủ nhân, giúp chủ nhân soi xét lại đức hạnh của bản thân, nhưng lại nghĩ đến tính cách của Cảnh Tây thì chỉ biết nuốt ngược nước mắt vào trong. Lần này bọn họ không gặp nhau trực tiếp vòng tay đã báo hiệu đến hai lần, lần sau gặp lại liệu chủ nhân có sống sót qua nổi hay không... Chỉ trách chủ nhân của nó quá xui xẻo tai họa gặp trúng Đoạn Trì.
Hệ thống nhỏ hít hít mũi, quyết định treo máy xoa dịu trái tim thủy tinh mong manh.
Cảnh Tây vui vẻ vì trong đầu đã thanh tĩnh, không nhanh không chậm bước vào nhà hàng. Mở cửa phòng ăn, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Đoạn Trì.
Biểu tình của Đoạn Trì cực kỳ bình tĩnh, nhìn cậu khẽ gật đầu, bộ dạng thân sĩ trầm ổn giống như khi cả hai gặp nhau trong thế giới thực tế ảo, dường như dù bầu trời có sập trước mặt hắn, hắn cũng không mảy may quan tâm.
Nhưng mà không thể xem thường kỹ thuật khoa học hiện đại, chỉ trong một khắc, mọi sinh vật có thính giác đều dễ dàng nghe thấy tiếng chuông bén nhọn ò e ò e hú lên.
Mấy người Cảnh Tây: "..."
Đoạn Trì aka nhân sĩ trầm ổn dù bầu trời có sập cũng không quan tâm: "..."