Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 117: </span></span>117



“Tuổi tôi cũng không nhỏ, danh tiếng không quan trọng bằng phụ nữ.” Cảnh Thần Hạo nâng mí nhìn cô, để ly xuống, thản nhiên nói, “Nếu cô đã sinh con cho chồng cô, kiếm thời gian cũng sinh cho tôi 1 đứa.”

“Dựa vào đâu?” Quả thật là tên hỗn đản!

“Tôi là tình nhân của cô, với lại…” Anh dừng 1 chút, nhìn khuôn mặt tức giận của cô tự nhiên cảm thấy vui, “Cô nói tôi không phải người, cầm thú không phải đều như vậy sao.”

Nếu không phải anh sắp có hội nghị quan trọng, thật sự lập tức muốn cho cô biết, thế nào gọi là cầm thú!

Bình tĩnh, Bùi Nhiễm Nhiễm mày phải bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh!

Cô hít sâu vài hơi, mới từ từ nói, “Cảnh tổng, tôi còn có chuyện gấp, đi trước.”

“Đi đi!” Cảnh Thần Hạo ngữ khí như ban ơn vậy vang lên sau lưng cô, cô hận không thể đập giày cao gót 10 phân vào mặt anh.

Mấy năm không gặp, ngày càng không biết xấu hổ!

Vừa về đến phòng kế hoạch, cô liền bắt đầu làm việc, trong lòng đột nhiên hiện lên khuôn mặt tuyệt đẹp của Cảnh Thần Hạo.

“A a a …” cô nhịn không được kêu lên vài tiếng, quá tức giận rồi.

Khâu Tịch vừa lúc đó đi sau lưng cô, nghe cô kêu vài tiếng thì dừng lại, “Sao? Cảnh tổng khiến cô tức giận rồi? Hay là cô khiến Cảnh tổng tức giận?”

“Giờ làm việc không phải giờ tám.” Lòng cô trầm xuống, lạnh lùng nói.

“Haha, xem là rất nhanh Cảnh tổng sẽ nhận thức được phụ nữ già xấu như cô không hợp với anh ấy.” Khâu Tịch tuy không tận mắt thấy Cảnh Thần Hạo ép tường cô, nhưng cô biết lúc nãy trong thang máy chỉ có 2 người.

“Đúng vậy! Tôi cảm thấy chúng tôi hoàn toàn không hợp, hay là tổ trưởng giúp tôi nói với Cảnh tổng?” Cô ngẩng đầu cười nhạt nhìn cô, “Kêu anh ấy tha cho đóa hoa vừa xấu vừa già này đi, đi tìm rừng cây khác.”

Nếu thật vậy, cô vui cực kỳ.

Bùi Nhiễm Nhiễm thể hiện mặt kỳ lạ, cô ta không phải luôn rất vui vì Cảnh Thần Hạo và cô không chút quan hệ sao? Kêu cô ta đi thì không đi.

Nữ nhân thật khó hiểu!

- ----------- --------------

Cứ làm đến 4h chiều, cô tí nữa là chuẩn bị đi nhà trẻ, mới nhớ là hôm nay không cần đón Dương Dương và Noãn Noãn.

Sau đó cúi đầu tiếp tục làm, quảng cáo có thể từ từ làm, nhưng chụp hình thì phải nhanh, tuyên truyền lần trước cần dùng.

Nghĩ đến đây, cô lấy điện thoại gọi cho Hòa Thảo, lúc chờ đợi, cô rót ly nước.

Điện thoại bên kia vang lên vài tiếng, cuối cùng bên kia nhận, “Chị Bùi, có chuyện sao?”

Bùi Nhiễm Nhiễm để ly nước xuống, đóng máy rót nước lại, “Mai có lớp không?”

“Chiều mai chắc được.” Hòa Thảo giọng dịu dàng đáp, “Chị Bùi, chuyện hôm qua ở chỗ chụp, em thay Hòa Thảo xin lỗi, còn có em, em không nên có tình cảm riêng, ảnh hưởng đến tiến độ công ty.”

“Tôi chấp nhận rồi, nhưng chuyện hôm qua cũng không trách em.” Cô quan tâm, “Hòa Miêu sao rồi?”

Hôm qua bị Liêu Vi mang đi, cũng không biết cô ta làm gì Hòa Miêu?

“Hòa Miêu đang trong bệnh viện, xương sườn bị gãy, xương của bắp chân bị gãy.” Giọng Hòa Thảo càng nhỏ, chắc là trong phòng bệnh Hòa Miêu.

Có phải cô nên ngăn cản Liêu Vi mang cô ta đi?

Nhưng tình huống đó, cô ta mang nhiều người vậy, cô cũng không ngăn được.

Hơn nữa Hòa Miêu đã từng làm chuyện đó với cô, cô ta vậy là báo ứng nên nhận, tự tạo nghiệp không thể nói.

“Vừa hay khiến cô ta kiểm điểm lại, cô cũng nghỉ ngơi đi, chiều mai gặp.” Cô cúp máy, vừa uống nước vừa nhìn chỗ của mình.

Nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy thân hình thon dài, Cảnh Thần Hạo không có chuyện đến phòng kế hoạch làm gì?

Mà còn đứng yên ở chỗ cô, sau này còn giải thích rõ quan hệ của bọn họ thế nào đây?

“Cảnh tổng đến giám sát công việc sao!” Cô cười đi qua, để ly nước trong tay xuống, sắc mặt thản nhiên.

“Thu dọn đồ, đi theo tôi.” Anh liếc mắt nhìn ly nước của cô, đột nhiên cảm thấy rất khát.

- ----------- --------------