Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 128: </span></span>128



Mới liên quan đến Cảnh Thần Hạo, Khâu Tịch lập nhát, sao cô quên là Bùi Dĩ Hàn là Cảnh tổng tuyển vào, mà còn được thư ký Lâm giới thiệu.

Nhưng như vậy không thể thay đổi chuyện cô từng làm ở Te!

“Cảnh tổng, tôi đương nhiên không nghi ngờ ngài, chỉ là Bùi DĨ Hàn này quá đáng nghi!” Khâu Tịch lập tức giải thích.

“Ừ, tôi cũng thấy đáng nghi, cho nên ở đây giao cho cô phụ trách, Bùi Dĩ Hàn tôi mang đi điều tra.” Cảnh Thần Hạo liếc nhìn cô, “Đi theo tôi!”

“Cảnh tổng không phải đã điều tra qua rồi sao? Đến cuộc sống tình cảm của tôi cũng điều tra rõ ràng. Cô “có lòng tốt” nhắc nhở.

Phòng làm việc của anh để tư liệu của cô, bên trong đều ghi rõ, chỉ là Bùi Nhiễm Nhiễm biến thành Bùi DĨ Hàn thôi.

“Lần trước chưa điều tra rõ, hôm nay tra cho kỹ.” Cảnh Thần Hạo nói xong quay người đi xuống lầu, không thèm vào phòng chụp hình.

Nhân viên vốn tưởng có thể thấy Cảnh Thần Hạo 1 mặt thất vọng không thôi.

Bùi Nhiễm Nhiễm dưới ánh nhìn của bọn họ, theo anh rời đi, nghĩ đến chuyện sáng nay xảy ra, cô liền hận đến nghiến răng.

Nhìn thấy bóng lưng vai rộng eo nhỏ, hận không thể lên trước đá 2 cái.

Dù cho trước đây cô chủ động, nhưng là bị hạ thuốc, bắt buộc mà thôi.

Sáng nay anh không bị hạ thuốc, cô thấy anh rất tỉnh táo.

Bùi Nhiễm Nhiễm mang khuôn mặt đều ghi chữ không vui lên xe, cửa đóng lại cũng rất dùng sức.

“Đi đâu?” Cô không cho rằng Cảnh Thần Hạo muốn tra hỏi cô.

Cảnh Thần Hạo lại không nói, như là đang tức giận, nhưng xe đã nổ máy.

“Cảnh tổng muốn dẫn tôi đến cảnh sát cục tra hỏi?” Hình như khả năng này ít hơn, nhưng anh không nói, lòng cô cũng cảm thấy không yên.

Cơ thể anh dựa về sau, cuối cùng lười biếng mở miệng, “Đêm nay nhà hàng Hoa Mỹ có bán đấu giá, cô chắc sẽ hứng thú.”

- ----------- --------------

Đồ bán ở nhà hàng Hoa Mỹ đều là có thể nhìn không thể cầu, đồ có giá không có thị trường (nghĩa mắc quá không ai mua nổi) trong truyền thuyết.

Đồ cô hứng thú?

Nếu trong mắt Cảnh Thần Hạo, khẳng định cô là Bùi Nhiễm Nhiễm, vậy thứ cô hứng thú có thể liên quan đến Bùi gia.

Nhưng đó cô rời khỏi thành phố a cũng vì hết cách, Bùi gia đột nhiên sụp đổ, cô không nơi để đi, chỉ có thể dựa theo kế hoạch của mẹ, rời khỏi.

Năm đó xảy ra chuyện lớn vậy, Bùi gia lại là ngọc vũ thế gia, Bùi đổng sự là thích thu thập đồ, ngọc có được nhiều cái đều là cực phẩm.

Không lẽ tối nay bán đấu giá là ngọc của Bùi gia?

Hai tay để trên đùi cô cuộn chặt, nhưng bây giờ đến tiền mua 1 cái cũng không có.

Nhưng cô vẫn muốn xem thử, ít nhất cũng nhớ được người mua nó, sau này có tiền mới mua về.

Hội trường bán đấu giá chính thức, đương nhiên không thể tùy tiện đi, khiến cô cảm thấy may mắn là queen người thấy qua mặt mộc của cô không ở “Ma Hoán”, nếu không cô sợ anh ta đột nhiên lỡ miệng.

Lúc bọn họ đến nhà hàng Hoa Mỹ, đã 7h tối, màn đêm buông xuống, ánh đèn sáng lên.

Không biết vì muốn phối cho hợp đồ tây xanh biển nhạt của Cảnh Thần Hạo hay không, trên người cô mặc một chiếc váy ren dài hở vai màu xanh dương, đơn giản thanh lịch, ưu nhã nhưng cũng không mất đi sự quyến rũ.

Nếu không có khuôn mặt vàng đó, chắc là rất hoàn mỹ.

Hai người xuống xe, Cảnh Thần Hạo tự nhiên để tay lên, liếc nhìn cô, “Còn không khoác lên!”

“Cảnh tổng, chắc không cần đâu?” Anh không cần thể diện, cô cũng cần!

Cảnh Thần Hạo mắt híp lại, giữ động tác đó không đổi, “Hử?”

Cô nhịn, không phải là cùng vào thôi sao?

Dù sao trong mắt anh, cô đã là “hồng hạnh xuất tường” rồi, rụt rè ngược lại khiến anh cảm thấy mắc cười, khiến người khác cười chê.

Cô vừa khoác tay Cảnh Thần Hạo, phía sau có 1 chiếc xe dừng lại, hai đèn phát sáng, cô theo quán tính quay đầu nhìn, bước chân dừng tại chỗ.

Cảnh Thần Hạo cảm thấy người kế bên không động đậy, cũng nghiêng đầu nhìn người đến phía sau.

- ----------- --------------