Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 147: </span></span>147



Trong lòng cô đã bực mình, căn bản là không muốn quan tâm đến Khâu Tịch, nhưng cô ta lại cứ trước mặt cô bô lô ba la không ngừng, khiến trong lòng cô càng thêm bực bội.

“Tổ trưởng Khâu nếu như nhớ tôi, hoan nghênh cô đến tầng 15 thăm tôi.” Cô ôm lấy thùng đựng đồ trước mặt, cười rất dịu dàng, những chỉ là vẻ mặt vàng mật kia nhìn vào lại có một cảm giác kinh dị.

“Tầng 15?” Tròng mắt Khâu Tịch tức thời trố to lên, đó chẳng phải là tầng làm việc của Cảnh tổng sao?

Cô ta đi tầng 15 làm gì?

Giọng nói của Bùi Nhiễm Nhiễm không to không nhỏ, những nhân viên cách bọn họ rất gần đều nghe thấy, tiếng thì thầm lại càng to hơn.

“Cô……” Khâu Tịch vẫn chưa nói được lời tiếp theo, liền nghe thấy sau lưng vọng lại một giọng nói của đàn ông.

“Thư kí Bùi, chuẩn bị xong chưa?” Thích Thịnh Thiên bước chân ung dung, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười đi đến, tròng mắt sâu thẳm nhìn vào Khâu Tịch, “Tổ trưởng Khâu công việc rất nhàn?”

“Thư kí?” Khâu Tịch nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang ôm lấy thùng đựng đồ chuẩn bị rời khỏi, “Ý của trợ lý Thích là Bùi Dĩ Hàn phải đi làm thư kí cho Cảnh tổng?”

“Làm sao? Cảnh tổng không thể ở cấp dưới của tổ trưởng Khâu lấy người sao?” Thích Thịnh Thiên lướt nhìn sang Bùi Nhiễm Nhiễm, “Mau lên đi, lập tức có một cuộc họp!”

“Vâng! Trợ lý Thích!” Cô muốn hỏi một câu thật, thư kí trưởng có thể dễ dàng làm vậy sao?

Cảnh Thần Hạo không lo lắng sau này lúc đi tiệc tùng dẫn theo cô sẽ làm mất mặt Cảnh thị sao?

Thích Thịnh Thiên bước nhanh đi lên phía trước, Bùi Nhiễm Nhiễm ôm lấy thùng đựng đồ ung dung từ tốn đi theo sau lưng anh, người của bộ phận kế hoạch đều như là khúc gỗ vậy, ngây người đứng tại chỗ.

Không lẽ Cảnh tổng và Bùi Dĩ Hàn có gian tình thật?

Cho dù là điều chức đi tầng 15, cũng không cần trợ lý Thích đích thân đến rước, đây chỉ có thể chứng minh, vị trí của Bùi Dĩ Hàn trong lòng Cảnh tổng đích thực rất quan trọng.

Bọn họ bất giác đồng thanh cảm thán một câu, may mà không có đắc tội cô ta, nếu không là bọn họ chết chắc rồi.

Trong thang máy lên lầu, Thích Thịnh Thiên bất giác nghiêng đầu quan sát, trang phục áo sơ mi trắng váy đen ngắn mặc trên người cô đúng là khiến sự lão luyện và rộng lượng của cô thể hiện đến từng chi tiết, thân hình không ngờ cũng không tồi, trước ưỡn sau nhô, tuyệt đối cực phẩm.

Nhưng khuôn mặt này, tại sao lại nhìn chướng mắt đến thế, không lẽ Cảnh Thần Hạo thích thân hình của cô?

Ánh mắt của Thích Thịnh Thiên cười mỉm, mép miệng khẽ nhếch, cũng chỉ có khả năng này rồi!

Bùi Nhiễm Nhiễm đang tức tối, nếu như để cô biết Thích Thịnh Thiên ở ngay lúc này còn đang suy nghĩ bậy bạ giữa cô và Cảnh Thần Hạo, nhất định sẽ tức đến dùng thùng đựng đồ trên tay ném lên chân của anh.

Thích Thịnh Thiên dẫn cô đi đến phòng làm việc của Lâm Tri Hiểu, cô vừa bỏ điện thoại vào trong thùng đựng đồ, liền nghe thấy giọng của Thích Thịnh Thiên truyền đến, “Đi văn phòng báo cáo trước!”

“Vâng.” Cô nghiêng đầu đi về phía ngoài, mi mắt cúi xuống, đôi tay không tự nhiên nắm chặt lại, tức đến răng cũng run cầm cập.

Thư kí trưởng của Cảnh Thần Hạo lại không tự do bằng nhân viên của bộ phận kế hoạch, Lâm Tri Hiểu lại đi nước ngoài rồi, sau này có thể đi đón Dương Dương và Noãn Noãn sao?

Đứng trước cánh cửa màu đỏ sẫm, Thích Thịnh Thiên sớm đã không thấy bóng dáng, vừa nghĩ đến trong văn phòng và phòng nghỉ ngơi đã có một đoạn li kì với anh, cô liền kháng cự theo bản năng.

Tên Cảnh Thần Hạo này chắc sẽ không muốn làm tình phu của cô thật chứ, vì muốn ăn thịt bất cứ lúc nào, mới điều cô lên đây à?

Nếu không có công việc gì nhất thiết phải Lâm Tri Hiểu đi làm?

Âm mưu, âm mưu của trái cấm!

Tay phải ở trước cửa cuộn thành nắm đấm, hận không thấu lập tức đấm lên cửa, nhưng nghĩ đến vừa nãy Thích Thịnh Thiên nói một lát hồi có một cuộc họp quan trọng, Bùi Nhiễm Nhiễm luôn lấy công việc ưu tiên, vẫn là nên gõ cửa.

Bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc, “Vào đi.”

Chỉ đơn giản hai chữ, nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm lại có cảm giác bản thân như rơi mất một nhịp.

Không lâu trước đó còn vui mừng Lâm Tri Hiểu ngày nào cũng đối mặt với Cảnh Thần Hạo, không nghĩ đến báo ứng không ngờ lại đến nhanh đến thế, cô đã trở thành thư kí trưởng!

Cảnh Thần Hạo, tôi hận anh!

Vẻ mặt cười nhẹ của cô mở cánh cửa phòng ra, ung dung từ tốn bước vào, đập vào mắt liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đang cúi đầu thẩm duyệt văn kiện trước mặt, một vẻ mặt nghiêm túc.

Ánh sáng nhạt nhòa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho phòng làm việc rộng lớn khoác lên một lớp ấm cúng, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng tuấn tú bất phàm của Cảnh Thần Hạo cũng cảm thấy ôn hòa không ít.

Cô nhất định là bị tức đến xuất hiện hoang tưởng rồi!