Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 177: </span></span>177



“Chạy chứ!Chỉ cần anh tránh xa người tôi ra, tôi sẽ chạy ngay lập tức!” Cô dự tính chắc không chạy ra khỏi cái phòng vip này được rồi, nhưng khí thế nhất định không được thua.

“Em đang ảo tưởng à!”Anh biết ngay người phụ nữ này trong não bộ chỉ có biết tới trốn chạy, nếu như lần này vẫn để cô ấy chạy thoát, anh chắc chắn sẽ không còn là Cảnh Thần Hạo nữa!

Bùi Nhiễm Nhiễm nuốt nước bọt, nhìn gương mặt tuấn tú ngay phía trước mà gần như hôm nào cũng gặp,hơi thở yếu ớt mở lời, “Tôi rất mệt, không để nào phối hợp với thể lực mạnh mẽ của anh.Nếu như anh thấy không được mãn nguyện thì tội của tôi thật quá lớn rồi.Hay là đêm nay anh tha cho tôi, tôi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ phục vụ anh?”

“Hai ngày sau sẽ có việc hai ngày sau cần phải làm.” Cảnh Thần Hạo nhìn vào chiếc váy mà cô đang mặc trên người, từ rất lâu trước đó đã bị vén lên rồi, làm cho hương vị của một người phụ nữ trong cô toát ra rất mạnh mẽ.

Vừa mới nghĩ tới việc cô mặc chiếc váy đẹp như thế này, vừa nãy lại xuất hiện một một người đàn ông khác, anh chỉ hận là không thể đấm một cái vào mắt người đàn ông đó!

Lưng bỗng nhiên có chút lạnh, cái váy đang mặc trên người bị kéo ngược tới ngang bụng, cô nhấc cánh tay lên làm một động tác cự tuyệt không có sức lực nào cả, “Cảnh Thần Hạo, tôi thật sự rất mệt, ngay cả nhấc tay cũng không nhấc nổi.”

Cô vừa nói dứt lời, cánh tay nhỏ nhắn của cô liền vô lực hạ xuống.

“Rất tốt, như vậy em sẽ không thể chạy thoát được nữa rồi.” Khóe miệng của anh khẽ nhếch nhẹ, cúi đầu hôn lên đôi môi bấy lâu nay anh vẫn nhớ nhưng.

Bờ môi ấm áp như quyện vào nhau,cứ thế tấn công tiến vào,hút hết vẻ ngọt ngào mỹ lệ của cô, tấn công vào sâu trong tận cùng ý nguyện tiềm thức của cô.

Cô vốn rất mệt,trong giây phút này thật sự không còn chút sức lực nào để phối hợp với anh nữa.Nhưng sự phấn khích trên cơ thể của người đàn ông này gần như kích động truyền nhiễm vào cảm xúc của cô rồi, cho dù là có đang nhắm chặt mắt lại, nhận thức tiềm ẩn trong cơ thể vẫn tự động phối hợp với anh ấy.

Bên tay cô ngoài nghe thấy tiếng rên của bản thân còn nghe thấy một tiếng gọi rất mê hoặc tới tận cùng “Nhiễm Nhiễm”.Lần đầu tiên cô cảm thấy cái tên này từ miệng anh gọi sao lại có sức hút quyến rũ tới mê hoặc như vậy.Làm cho tận cùng tâm nguyện của cô như bị khuất phục, đêm nay thật sự trở thành tù nhân của anh mất rồi.

Không lâu sau đó, Cảnh Thần Hạo trong tâm rất mãn nguyện ôm lấy cô vào trong nhà tắm, nhìn gương mặt ửng hồng của cô, anh cảm thấy cả con tim mình như được lập đầy rồi.

Trước mặt anh lúc này là Nhiễm Nhiễm của anh, Nhiễm Nhiễm đã quay trở lại sau năm năm xa cách.

Từ nay về sau cũng chỉ là Nhiễm Nhiễm của riêng một mình anh mà thôi.

Bùi Nhiễm Nhiễm lần này ngủ rất say, não bộ gần như mê man đi, có một cảm giác như đang say vậy.

Cô có thói quen quay người, dưới tay trái chạm phải cảm giác không giống như giường, mà là da thịt của người!

Hồi ức của đêm qua nhanh chóng được tua lại trong trí óc của cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô và Cảnh Thần Hạo làm tình.Cô nhíu mạnh lông mày, mới bắt đầu dần dần hé mắt.

Qủa nhiên người đàn ông đang ngủ rất say nằm ngay bên cạnh cô lúc này là Cảnh Thần Hạo, gương mặt người đàn ông này ngay cả khi ngủ cũng rất đẹp trai,lướt qua anh!

Cô chầm chầm lật chăn ra, vừa mới ngồi lên, bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức rất lợi hại. Thân hình bé nhỏ của cô lại ngã vật xuống.

Lần này ngã xuống cô vẫn còn chưa kịp lo lắng, đã làm cho Cảnh Thần Hạo đang ngủ say ở bên cạnh bị đánh thức rồi.

Tay phải của Cảnh Thần Hạo rất tự nhiên đặt tay lên bụng mềm mại của cô, chống tay lên đầu nhìn cô, “Tỉnh rồi à?muốn ăn gì đó hay là muốn đi vệ sinh?”

“Anh rốt cuộc tối qua làm bao nhiêu lần vậy, đau đến nỗi tôi ngồi dậy không nổi nữa!” Bây giờ nhìn gương mặt này, cô có một cảm giác chỉ muốn xé nát ra, phải làm sao?

“Nhiễm Nhiễm, năm năm trước em bỏ đi không một lời từ biệt anh rất đau khổ.”Anh xoa lên bụng cô tay rất tự nhiên dần vuốt xuống dưới, gương mặt hoàn toàn không có chút xao nhãng nào.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nắm chặt lấy cánh tay của anh, đề phòng không để anh tiếp tục tiến xuống phía dưới, đợi chút nữa mà còn làm một hiệp chào buổi sáng nữa thì cô thật sự không cần phải ra khỏi giường nữa rồi.

- --------------- ----------------

“Anh rất đau khổ so với việc đêm qua anh đối với tôi như thế có liên quan gì đến nhau?Anh rõ ràng biết rằng đêm qua thể lực của tôi không tốt, rất mệt....”Cô gần như hét lên, nhưng cô làm gì còn bao nhiêu sức lực, âm giọng cũng chẳng thể lớn được là bao.

“Em làm cho anh bị mất mặt trước bao nhiêu người,cho nên anh đã thề rằng nếu tìm được em sẽ yêu thương em hết mực, cho tới khi em không xuống nổi giường thì thôi.” Cảnh Thần Hạo đột nhiên hạ cánh tay phải đang nâng đầu xuống, ôm chặt cô vào trong lòng, cúi sát đầu gần tai cô nói: “Thì ra là em hy vọng đợi khi nào tinh thần của em tốt làm cho em không thể xuống nổi giường đúng không.Em yên tâm,chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”

“Cảnh Thần Hạo anh thề anh muốn đưa tôi đi làm cái gì” Cô giận dữ không nổi, thở hắt.Nhưng những lời mỹ miều mà anh mong ước thật sự thành thật rồi, cô thật sự không xuống nổi giường.

“Em chính là sinh mạng của anh, anh không đưa em đi thì còn đưa ai?” Anh cố ý ấn vào bụng của cô, “Ăn cơm nhé!”

“Không ăn!”Cô như một thói quen từ chối anh.

“Vậy em muốn ăn là? Ừ…”Thân thể cao lớn của anh liền nghiêng đi.Hai người vừa mới đang ôm lấy nhau, bây giờ tư thế phút chốc trở nên rất mê muội, một trên một dưới.

“Tôi muốn ăn sáng, không phải ăn anh!”Cô quay mặt đi, cố ý không muốn chạm phải gương mặt tuấn tú vạn người mê này.

Cô quả nhiên địch không nổi lại anh, đây quả là một người đàn ông đầy mưu kế!

Cảnh Thần Hạo nhếch mày, hôn nhẹ lên gương mặt cô một cái, sau đó rời khỏi cơ thể cô rồi, “Em cứ nằm đó, anh bê tới cho em.”

Bùi Nhiễm Nhiễm toàn thân gần như bất động nguyên vị trí cũ, đây là tình huống gì vậy? Bê đồ ăn qua đây?

Cô nỗ lực nghiêng đầu, cửa sổ đóng rất chặt, rèm cửa che kín cửa sổ nhìn không ra một chút ánh sáng nào ở bên ngoài, chỉ có ánh đèn pha lê cứ lấp lánh ở trên đỉnh đầu.

Cô có cảm giác ngay cả hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào cô cũng không rõ ràng nữa.

Chưa đầy hai phút sau, Cảnh Thần Hạo bê một cái bàn nhỏ tới, trên bàn có cháo kê, sữa, bánh mì, còn có cả táo.Nhưng chỉ là phần ăn của một người.

Cũng có thể nói người đàn ông trước mặt này, anh ấy rất có khả năng là đã ăn rồi.

Cô rốt cuộc là đã ngủ bao nhiêu lâu vậy?

Anh đặt chiếc bàn nhỏ lên trên giường, Bùi Nhiễm Nhiễm nằm một bên cuối cùng cũng ngồi dậy, ánh mắt từ phía đồ ăn liền di chuyền tới gương mặt anh, “Mấy giờ rồi?”

“Một giờ.”

“Một giờ?”Cô rõ ràng không tin vào lời anh nói, trong hồi ức của cô,một giờ là thời gian bọn họ vẫn còn đang làm tình, bây giờ sao có thể là một giờ được?

Cô đột nhiên phản ứng kịp,hét lớn “Một giờ chiều?”

“Ừ.” Cùng với việc đáp lời lại anh chạm vào cái bát bên dưới, “ Vẫn còn chưa nguội, tới đây anh đút cho em ăn.”

“Anh không phải là người rất bận bịu sao?anh đã thức dậy từ sớm rồi sao còn không đi trước đi, lại còn ngủ cùng tôi ở trên giường làm gì,ham thú chơi bời à!” Cô vốn nghĩ khi cô thức dậy cũng chỉ còn cô một mình mà thôi!

Cảnh Thần Hạo bị câu “ ham thú chơi bời” của cô nói làm cho muốn khóc cười không nổi.Trên gương mặt lạnh lung có một nụ cười nhẹ đắc ý, “ Anh muốn cũng phải đưa em đi cùng.”

“Có thể không cần đưa đi theo không? Tôi cũng có chân.”Cô ngước mắt nhìn anh cười, “Không phải lời thề của anh đã thành hiện thực rồi sao? Anh xem đi em thật sự không xuống nổi giường nữa.!”

“Cho nên ý của em là muốn anh để một người con gái không xuống nổi giường như em ở đây và rời đi sao?Anh có tới mức ác thú như vậy không? Em yên tâm, anh đã ăn em rồi, anh sẽ có trách nhiệm.” Anh ăn thử một miếng cháo nhỏ, so với khi nãy anh ăn cũng đã nguội đi nhiều rồi, nhưng vẫn tốt, sẽ không bị đau dạ dày.

“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm!”Cô chạm vào trước ngực, nhận thức ra trên người mình không mặc gì cả, gương mặt trẳng trẻo của cô bỗng nhiên đỏ ửng lên.

Cô khi nãy không mặc gì trên người nói chuyện lâu như vậy với Cảnh Thần Hạo, chả trách cái chỗ đó của Cảnh Thần Hạo cứ nhô lên, cô ngay lập tức cúi gằm xuống.

“Quần áo, em muốn mặc quần áo!”Cô kéo chăn che ngực lại, “Cảnh Thần Hạo anh lấy quần áo của tôi qua đây!”

- --------------- ----------------