Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 206: </span></span>206



Anh biết ngay là cô sẽ thế này, “chẳng lẽ em chưa nghe nói qua một câu, gọi là......”

Lời của anh vẫn chưa nói xong liền bị cô cắt ngang một cách vô tình, làm ra vẻ chững chạc đàng hoàng nhìn anh, giọng không lớn không nhỏ trả lời, “không có!”

Tròng mắt đen nhánh trong nháy mắt quét lên một lớp sương lạnh, anh quắc cô lại, “qua đây, chúng ta bàn luận nhân sinh.”

“Cảnh tổng, giờ làm việc, xin anh tự trọng.” Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô không muốn đưa dê vào miệng cọp đâu nhé, không có sở thích đó.

“Vậy cũng chỉ có anh quá đó sao.” Anh làm bộ muốn đứng dậy, nhưng ánh mắt lại đang quan sát phản ứng của cô.

“Cảnh tổng, anh ngồi nói tiếp đi, thuộc hạ đang nghe ạ.” Cô mỉm cười, thế nhưng trong lòng lại luôn tự nói, “không thể đi, kiên quyết không thể đi.

Cơ thể chỉ mới đứng dậy chút xíu của anh thuận thế ngồi xuống, coi như thật nói tiếp một câu, “con dâu xấu xí sớm muốn gì cũng phải gặp ba mẹ chồng.”

“Em không xấu, cho nên em có thể gặp trễ xíu.” Cô theo bản năng phản bác lại, càng đứng thẳng người hơn, “Cảnh tổng anh thấy qua mà!”

Anh ngước mắt nhìn khuôn mặt mà cô đang cố ý ngụy trang, đâu chỉ không xấu, quả thực chính là xinh đẹp như tiên.

Ngón trỏ bên tay phải anh một lên một xuống đặt lên bàn làm việc, “em thật sự không đi?”

“Cảnh tổng, vẫn chưa tới lúc.” Cô tin anh sẽ hiểu.

Ngón trỏ của anh đang trong tư thế giương lên, cứ như thế dừng lại, đôi mắt thâm thúy nhìn cô mấy giây, mới cho ngón tay rơi xuống, “được, đợi anh về.”

“Kỳ thật anh có thể nghĩ lại không về nhà.” Sau khi cô nói xong lui một bước, tránh khỏi phạm vi ánh mắt giết người của anh, “được được được, anh về đi! Tối nay em ngủ chung với Noãn Noãn, anh cứ ngủ chỗ cũ của anh.”

“Bùi Nhiễm Nhiễm!” Anh thở hổn hển, đồi ngực phập phồng lên xuống, anh rất tức giận, “cần anh đem giấy hôn thú để trước mặt em, nhắc nhở em nghĩa vụ của một người vợ không?”

Đôi mắt của cô hơi sáng, không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào mắt anh, “Cảnh tổng, cần em đem giấy khai sinh đặt trước mặt anh nhắc nhở anh, em cũng là một người mẹ, ngủ chung với con gái mình là lẽ đương nhiên, ngay cả con anh cũng ghen, Cảnh tổng sự độ lượng của anh đâu rồi?

“Cho chó ăn rồi!”

“Ha......” Cô nhịn không được cười nhạo, nhìn vẻ mặt u ám của anh, tiếp tục nói, “Cảnh tổng, anh phải chuẩn bị tâm lý, lần trước 12 con giáp còn chưa đưa cho anh xem! Nói không chừng nguyên bầy oanh oanh yến yến đang chờ anh ở nhà đó.”

Mười hai chòm sao, mười hai con giáp!

Cảnh Thần Hạo vừa nghe đến từ này trong lòng liền khó chịu, nhớ tới lời nói sâu xa của Tô Nhược Nhã tối hôm qua, tám phần là nói anh đừng làm bố dượng.

Anh rất muốn ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng, anh là ba ruột!

“Anh là loại đàn ông bị bầy oanh oanh yến yến mê hoặc sao?” Trong lòng của anh rõ ràng chỉ có mình cô, quá không biết tốt xấu.

“Tối nay thử một chút thì biết, nếu như Cảnh tổng anh bị mê hoặc, em nhất định dẫn theo Dương Dương và Noãn Noãn mau chóng tái giá, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của Cảnh tổng.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, nhưng thật ra là đang nói đùa.

Nếu như anh ta thật sự dám làm như vậy, nhất định sẽ giống như lời mà Liêu Vi nói hôm nay, trước tiên chặt đứt chân thứ ba của anh, dù sao anh có hậu rồi, cũng không cần lo lắng không có người kế thừa.

Cảnh Thần Hạo nhìn phản ứng của cô, mặc dù đoán không ra cô đang suy nghĩ gì, nhưng cũng biết nhất định không có chuyện tốt.

“Kiếp này em còn muốn tái giá? Yên tâm, nếu như em muốn chơi trò chơi kết hôn nhanh ly hôn nhanh thì anh nhất định sẽ chơi chung tới cùng, em muốn có bao nhiêu bản giấy hôn thú cũng được.” Nhưng cột đối tượng kết hôn trên đó luôn sẽ chỉ xuất hiện một mình tên của anh.

“A, em rảnh tới phát hoảng hay sao mà giữ nhiều bản giấy hôn thú vô hiệu như thế để đem ra bán phế phẩm à?” Cô tiến lên đi đến trước bàn làm việc cầm văn kiện mà anh đã ký xong văn kiện, “vậy không có chuyện gì khác nữa, em đi ra ngoài trước.”

Cảnh Thần Hạo nhìn bóng lưng của cô rời đi, gần như cực kỳ giận dữ phun ra hai chữ, “chờ anh.” -----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------

Bùi Nhiễm Nhiễm quay người nhìn khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của anh, sâu trong đáy mắt thoáng qua sự đau lòng, “Cảnh phu nhân bọn họ cũng là người nhà của anh, anh ở đâu đều như nhau, đều là nhà của anh.”

Mặc dù cô chưa hề nói chờ anh, nhưng, có lẽ vẫn là nên chờ anh!

Xe của Cảnh Thần Hạo chạy đến trang viên của Cảnh gia thì dừng lại, quản gia lập tức tiến lên đón.

“Thiếu gia, cậu trở về rồi à!”

Cảnh Thần Hạo liếc mắt nhìn chiếc xe màu đỏ cách đó không xa, đáy mắt ảm đạm lóe lên một tia thù địch, không nói gì, nhấc chân đi vào trong nhà.

Quản gia rất cung kính đi theo phía sau anh,, nhìn vào sắc mặt trước giờ luôn lạnh lùng của anh, “Đường tiểu thư ở bên trong.”

Đường Tư Điềm đi ra từ bên trong, trên gương mặt thanh tú nở một nụ cười mỉm chi của một tiểu thư khuê các, thấy anh đến gần, trên khuôn mặt trắng nõn dần trở nên ửng đỏ, “anh Hạo.”

Cảnh Thần Hạo mắt nhìn thẳng đi ngang qua cô, “em tới làm gì?”

“Em nghe nói bác trai trở về từ nước ngoài rồi, em đến thăm bác ấy.” Cô quay người đi theo sau anh vào trong, trái tim nhỏ đập thình thịch thình thịch.

Đương nhiên mục đích chính là đến thăm anh, còn có những tin đồn đầy nhóc trên mạng, Cảnh gia chính là gia đình quyền quý ở thành phố A, sao có thể để một người phụ nữ như thế bước chân vào cửa Cảnh gia chứ!

Cho dù anh đồng ý, Cảnh gia còn có trưởng bối, cô cũng không tin thà cần người đàn bà có hai đứa con cũng không cần một cô gái tốt trong sạch như cô.

“Em nắm bắt tin cũng nhanh đấy, còn biết trước cả anh.” Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nói.

Tô Nhược Nhã trong phòng khách thấy hai người cùng bước vào, nhất là nhìn thấy con trai mình đã trở về, đứng dậy cười nhẹ.

“Hạo nhi!” Tô Nhược Nhã cũng nghênh đón, một mặt quan tâm nhìn anh, “đói rồi phải không! Ăn cơm trước.”

“Ba con đâu?” Anh hỏi thẳng.

Trong phòng khách không có ai, trong lòng anh bỗng nhiên lóe ra một suy nghĩ, lừa anh trở về.

Quả nhiên, Tô Nhược Nhã nghe xong câu đó của anh, sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, “Hạo Nhi, ba com trở về lại đi nữa rồi.”

Anh lạnh lùng cười một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, ngước mắt nhìn bà, “có đúng không? Đi nhanh thật.”

Đường Tư Điềm thấy thế lập tức xông tới, ngọt ngào mở miệng, “anh Hạo, bác trai......”

“Chuyện nhà chúng tôi, khi nào đến phiên một người ngoài như cô chen miệng vào?” Anh không trách Tô Nhược Nhã, là bởi vì đó là mẹ anh, về phần Đường Tư Điềm, vậy thì không giống.

Chủ ý này tuyệt đối không phải Tô Nhược Nhã nghĩ ra, vậy chính là Đường Tư Điềm.

Đường Tư Điềm nghe xong lời anh nói, mí mắt từ từ rủ xuống, một bộ mặt người vợ nhỏ chịu uất ức vậy, vô cùng đáng thương.

“Hạo nhi, những chuyện khác một lát nói, con khó lắm mới trở về một lần, mẹ đã bảo dì Trương làm món mà con thích ăn nhất, chúng ta ăn cơm trước.” Tô Nhược Nhã tiến lên hoà giải.

Bà biết ngay thế này không được rồi, nếu như Cảnh Thần Hạo chịu nghe lời bà, mấy năm trước đã kết hôn rồi.

Thế nhưng để nó thật sự đi làm ba dượng của người khác, chuyện này trong lòng bà nghĩ sao cũng có chút khó chịu.

Không dễ gì xác định được phương diện đó của con trai mình không có vấn đề, kết quả nó liền xuất hiện một vấn đề lớn hơn, bà chấn kinh đến trở tay không kịp.

Trong bữa cơm tối, Cảnh Thần Hạo im lặng suốt, chỉ để lại Tô Nhược Nhã và Đường Tư Điềm hai người thỉnh thoảng nói vài lời.

Rất nhanh anh liền đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy chùi miệng, Tô Nhược Nhã thấy thế biết rõ là anh muốn đi, vội đặt đũa xuống, “Hạo Nhi, con lên trên lầu đi, mẹ lấy một thứ cho con.”

Nói xong, bà để Đường Tư Điềm từ từ ăn, rời đi trước.

Đi lấy đồ là giả, tìm anh nói chuyện mới là thật.

- ----------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel-----------