Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 217: </span></span>217



“Tại sao? Anh cảm thấy khá tốt đấy.” Anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống đối diện cô, “Rất là thú vị.”

Tuy rằng đích thực khiến anh hao tổn sức lực tinh thần, chăm sóc con còn khó khăn hơn đàm phán trên thương trường.

“Phải không? Vậy sau này công việc này giao cho anh!” Cô vui mừng nhẹ nhõm, quay lưng cầm lấy ly nước, lúc uống nước còn không quên nhìn lén vào sắc mặt của anh.

“Chúng ta vẫn nên thuê một bảo mẫu tốt hơn.” Kinh nghiệm cuộc sống như thế, trải nghiệm một chút là đủ rồi.

“Em thích bản thân tự chăm sóc tụi nhỏ, cảm giác không giống nhau.” Cô cười cười, ly nước trên tay đã trở nên có chút ấm áp.

Cảnh Thần Hạo đột nhiên đứng dậy đi về phía cô, từ một bên ẵm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, “Nhiễm Nhiễm.”

“Uhm……”

“Đừng tỏ ra mạnh mẽ.” Có anh bên cạnh, cho nên không cần tỏ ra mạnh mẽ, có chuyện gì anh đều sẽ chặn lại trước mặt cô.

Đáy lòng cô mềm xuống, duy trì tư thế này tầm một phút rồi, cô mới trả lời anh, “Anh đừng dẻo miệng, em vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, đi chỗ khác chơi!”

“Chơi……cái gì?” Anh chưa di chuyển, nghiêng một bên ở vành tai cô, đôi môi tự nhiên quẹt ngang vào làn da tai sau của cô.

Cô nghiêng đầu nhìn sang một bên, “Sao đi chăng nữa không phải chơi em.”

Cô có nhiều việc phải làm thật.

“Cám ơn sự nhắc nhở của em.” Tay anh ôm lấy eo cô bắt đầu không thành thật sờ lung tung, trên người có một lớp áo ngủ mỏng manh, đúng là quá tiện lợi rồi.

“Cảnh Thần Hạo anh nhúc nhích nữa, em quăng anh ra ngoài!” Cô đề cao âm lượng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng ngoảnh lại liếc nhìn anh.

Tay anh lúc này đang đặt lên đùi cô, không nhúc nhích cũng khá tốt đấy.

Anh quyết định không nhúc nhích nữa, nhưng cơ thể anh không di chuyển, đôi mày ưa nhìn trong phút chốc không chớp nhìn vào cô, “Nhiễm Nhiễm, Dương Dương Noãn Noãn theo họ em, anh không phản đối, vậy chúng ta có phải nên sinh thêm hai đứa theo họ anh?”

“Không sinh!” Cô lập tức từ chối, “Không có thời gian, không có sức lực, không có suy nghĩ, không có dự định.”

“Bây giờ bắt đầu nghĩ, anh làm chủ giúp em, vậy quyết định như vậy nhé.” Giọng điệu của cô nhanh lên, anh cũng đi theo nhanh hơn.

“Đợi em kiếm được mẹ rồi tính! Chuyện này bàn tính sau.” Cô suýt nữa là bị cám dỗ rồi, vẫn còn kịp xuống ngựa ở vực.

“Mẹ vợ đại nhân vẫn chưa tìm được.” Anh bây giờ rất muốn ăn tươi nuốt sống đám người biết ăn cơm không biết làm ở dưới, ngay cả một người cũng không tìm được!

Đúng là vô dụng!

“Anh có thể buông……” Lời cô chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Lúc này ai sẽ đến?

Cảnh Thần Hạo cực kì không tình nguyện buông cô ra, đứng dậy đi về hướng bên ngoài, “Nếu như là Lâm Tri Hiểu, thì bảo cô ta ngày mai không cần đi làm nữa!”

Bùi Nhiễm Nhiễm vượt qua anh đi đến trước mặt, quay đầu nhìn vào anh, “Nếu không phải anh chiếm đi địa bàn của người khác, cậu ấy cần phải bấm chuông khi về nhà mình sao?”

Anh không đồng ý lắc đầu, đây là hai chuyện khác nhau.

Cô đi đến trước cửa nhìn vào, người bên ngoài đang đứng lại không phải là Lâm Tri Hiểu, mà là Đường Sóc đã lâu không gặp, trên tay hình như đang cầm thứ gì đó.

Cô lập tức ngoảnh người đi về phía anh, ánh mắt ở phòng khách rộng rãi lướt một hồi, cuối cùng còn dừng ngay trên người anh, “Anh khoan kích động! Người bên ngoài là Đường Sóc, em không biết tại sao anh ấy đến thật, không liên quan đến em!”

Hơn nữa xe của anh đã dừng ở bên ngoài, mối quan hệ của họ tốt đến thế, Đường Sóc nhất định nhận được xe của anh.

Uhm, cuộc sống sống chung sắp bị lộ tẩy.

“Em vội vàng giải thích như thế làm gì? Không lẽ trong lòng có ma?” Anh cúi đầu nhìn cô, đơn tay khoác lên vai cô, áo ngủ trên người và khuôn mặt vẫn chưa trang điểm, đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt người đàn ông khác.

Đặc biệt là Đường Sóc!

“Em chỉ là nói cho anh nghe trước, tránh những phiền phức không nên có thôi.” Anh suy đoán như thế, lời nói không nói rõ, hiểu lầm cô là chuyện nhỏ, nhưng cô không muốn tại vì nguyên nhân của cô, để tình cảm bao nhiêu năm của anh em họ xảy ra vết nứt.

Tốt nhất là không có bản lĩnh đó.

Lúc này sau lưng cô lại vang lên tiếng chuông cửa.

“Em về phòng, anh đi mở cửa.” Cảnh Thần Hạo quyết đoán nói.

“Anh đừng tạo thêm phiền phức, được không?” Cô cúi đầu nhìn vào đầm hai dây trên người mình, lời nói rắn chắc trở nên không còn sức thuyết phục nhiều nữa.

“Anh đi!” Cô ngoảnh người đi về phía phòng ngủ, nhất thiết phải mặc thêm một cái áo.

Cảnh Thần Hạo nghe tiếng chuông cửa bước đến trước cửa, ung dung mở cửa ra, cửa ngoài có chút gió lạnh, thổi lộn xộn tóc của Đường Sóc, cũng thổi vào cổ áo của anh, mát rười rượi.

Đường Sóc vừa nãy nhận ra xe của anh, nhưng anh ấy vẫn quyết định mở cửa xem thử, không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy anh mặc áo ngủ mở cửa cho anh ấy, hơn nữa trên áo ngủ còn có màu nhuộm ít ỏi, vừa nhìn là biết đồ con nít chơi đấy.

Cảnh Thần Hạo hình như sống chung với bọn họ khá tốt.

Nhớ ngày xưa bọn họ cũng đã chơi rất thân, không lẽ tại vì bọn họ là cha con ruột thịt sao?

Trong đáy mắt Cảnh Thần Hạo không hề có chút nhiệt độ, cơ thể đứng trước cửa cũng không có dấu vết muốn di chuyển, cúi mắt nhìn vào đồ trên tay anh, trong đáy mắt lóe lên một chút nghi hoặc, trong miệng hỏi nhưng lại là câu hỏi không mấy liên quan, “Vừa tan ca?”

“Uhm, đây là hình ảnh trước đó đến Đường thị chụp của Dương Dương Noãn Noãn, cứ quên mất phải đưa lại cô ấy, hôm nay vừa nhớ ra.” Anh đưa cái túi Hello Kitty dễ thương trên tay đưa đến trước mặt anh, “Tôi đi xem qua Mẫn Lệ rồi, cậu ấy khá tốt, chỉ là tên Hoắc Đông kia tình hình không lạc quan lắm.”

Cảnh Thần Hạo nhận lấy cái túi, tiếp lời nói của anh, “Hoắc Đông không đến mình lo, tin tức trên mạng tôi cũng không để tâm, sớm tí nghỉ ngơi.”

Còn Đường Sóc tại sao biết được cô sống ở đây, còn có chuyện tấm hình, cô lại cần thiết báo cáo với anh rồi!

Ánh đèn hoàng hôn của mái nhà trước cửa rọi ra nụ cười dịu dàng cười nhạt của anh, “Đi trước đây! Có gì cần gọi tôi!”

“Sẽ không khách sáo với cậu.” Cảnh Thần Hạo nhìn thấy anh rời khỏi, mới đóng cửa lại.

Anh đi về phía phòng ngủ, Bùi Nhiễm Nhiễm ở bên trong nghe được tiếng đóng cửa đang khoác cái áo da bò từ bên trong bước ra, nhìn thấy túi đồ trên tay anh, “Đồ gì thế?”

“Hình của Noãn Noãn.” Anh lấy một cuốn album từ bên trong ra đưa trước mặt cô, “Nói là chụp ở Đường thị.”

Cô nhìn thấy trang bìa là khuôn mặt cười của Noãn Noãn, nghĩ lại một bữa chiều rất lâu, đột nhiên cảm thấy album trên tay không phải là album, mà là một miếng sắt nung đỏ.

“Dương Dương Noãn Noãn đều khá thích anh ấy, trước đó từng qua Đường thị chơi.” Lúc cô không biết gì hết.

“Địa chỉ đâu?”

“Ờ……” Nói là ngày sinh nhật của cô, trước mặt người đàn ông sẽ phát điên mất!

“Không phải rất bình thường sao? Dương Dương Noãn Noãn ở trường mầm non của nhà anh ấy đi học, trên file có địa chỉ, hơn nữa lần trước bên ngoài nhà có nhiều phóng viên như vậy, em đoán là Đường Tư Điềm, cô ta mới có quyền lực tìm được địa chỉ của bọn họ mà điều tra đến đây.” Cô nói xong cúi đầu giản dị lật cuốn album, “Con gái anh xinh đẹp thật.”

“Bùi Nhiễm Nhiễm, vào ngay lúc này, em cảm thấy lấy lòng anh có tác dụng sao?” Không lẽ không nhìn ra, anh rất giận sao?

“Anh có phải nảy sinh ảo giác gì rồi? Mắt bên nào của anh nhìn thấy em đang lấy lòng anh? Em vàng thật không sợ lửa, chuyện của bản thân chưa xử lý xong, lúc chất vấn em cũng khá tích cực đấy.” Cô bĩu môi, một tay giật lấy cái túi trên tay anh, lấy album để vào, “Như vậy Noãn Noãn sẽ càng thích hơn, như là món quà tặng cho nó.”

“Uhm, khá tốt đấy, anh bây giờ đi giải quyết việc này.” Cảnh Thần Hạo từ bên cạnh cô bước nhanh như là sao chổi vậy.

Cô vứt cái túi trên tay lên sofa, liền lập tức đi theo, “Anh muốn làm gì?”