Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 224: </span></span>224



“Biết.” Cô nhìn vào một xấp xấp tiền một trăm màu đỏ trước mặt, “Nhưng không có tiền.”

“Đơn giản như thế, thắng là của cô, thua thì……” Ánh mắt của người đó quan sát lên cơ thể cô, “Cô có thứ khác.”

“Được!” Cô để cái khay trên tay xuống, to gan đi đến bên cạnh của Hàn Kiêu ngồi xuống, “Chơi cái gì?”

Vị trí vừa nãy cô đứng không có ghế, hai người kia cô không muốn tiếp xúc, Hàn Kiêu là mục tiêu của cô, hơn nữa trông ông cũng không giống người tùy tiện động thủ, so với hai gã đàn ông trẻ tuổi kia ở bên cạnh ông an toàn hơn.

“Đấu địa chủ?” Người bên tay phải cười đề nghị.

“Được thôi.” Cô cười trả lời.

Khói thuốc bên cạnh có chút ngạt thở, cô không nhịn được nghiêng đầu, mở to miệng hít thở.

Đợi đến lúc cô quay đầu lại, xì gà trên tay Hàn Kiêu đã đặt trên gạt tàn trong suốt, để nó tự sinh tự diệt.

Bùi gia ngày xưa lúc vẫn chưa sụp đổ, mẹ cô ở nhà thường xuyên có bạn đến chơi, ngẫu nhiên thiếu người sẽ để cô lên thế, phát hiện ngoài ý muốn, cô ở mảng đánh bài, vận may cũng không phải tốt thông thường, chưa từng thua qua, cho nên sau này, đều không để cô thay nữa.

Ván bài đầu tiên, cô liền thắng rồi.

Hai người đó nhìn cô, đưa tiền đến bên cạnh cô, phục vụ đối diện lên trước lấy bài bỏ vào trong máy xào bài, lúc chờ đợi xào bài đồng thời, phục vụ lại phát cho bọn họ bộ bài khác.

Ván thứ hai, cô lại thắng rồi.

“Tiểu Tiểu, kỹ thuật của cô không tồi nhỉ!” Người đàn ông bên phải nhìn lên người cô, tay phải cũng ôm chặt lấy người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh.

“Cũng tạm được.” Cô khiêm tốn cười nói.

Những ván đằng sau, bất kể cô làm địa chủ hay là cô làm nông dân, đều thắng rồi.

Cô đã rất lâu không đụng đến, ngay cả bản thân cũng có chút kinh ngạc.

Hàn Kiêu bên cạnh cuối cùng lại một lần mở miệng, nhưng chỉ là đơn giản hai chữ, “Học qua?”

“Không có, vận may tốt thôi.” Cô nhìn bài trên tay mình, hình như cũng khá tốt.

Cô to gan lấy bài trên tay đưa đến trước mặt Hàn Kiêu, “Có muốn thử không?”

Hai người đó nhìn vào bọn họ, hình như đang đợi ngày tử hình của cô, nhưng chuyện khiến bọn họ kinh ngạc đã xảy ra, ông đúng là đưa tay nhận lấy bài trên tay cô.

“Lão đại, ván này đến lượt mình thắng rồi!”

“Đúng rồi! Cô ta đã thắng nhiều đến thế!”

“Nhưng chưa chắc đâu.” Hàn Kiêu lấy tấm bài trên tay đưa đến trước mặt cô, tràn ngập mùi khói thuốc mở miệng, “Cô nói ra như thế nào?”

Đây có khác gì cô tự chơi chứ?

Cô lướt mắt vào phần đuôi của bài một cặp ba và gần kề một cặp hai, đưa ra ngón tay trắng muốt chỉ vào, “Cái này.”

Lúc Hàn Kiêu rút ra một cặp ba, hai người đó cười một hồi, một vòng trở xuống, Hàn Hiêu trực tiếp một cặp hai, lại đến lượt ông ra bài rồi.

Bài của ông rất tốt, chỉ cần không ra bậy là có thể thắng, dưới sự chỉ huy của cô, Hàn Hiêu thắng được ván này.

Hai người đó la lớn không được để cô chỉ huy, có bản lĩnh tự mình đánh, Hàn Kiêu lạnh lùng vứt một ánh mắt cho bọn họ, hai người liền im lặng không nói, thành thật đưa tiền.

Lúc vào phần phát bài, Hàn Hiêu cầm ly nước ép trước mặt, uống liền vài ngụm, cô lập tức rút một tờ khăn giấy đưa trước mặt ông.

Ông đưa tay nhận lấy, lau lau miệng, nói câu khiến tất cả người trong phòng ai cũng kinh ngạc, “Cô rất giống một người.”

Trong lòng cô cộp một tiếng, cô ngày xưa tuyệt đối chưa từng gặp qua Hàn Kiêu, hơn nữa khuôn mặt cô trang điểm cũng khá đậm, chắc cũng không phải, không phải là cái người trong miệng ông, cô không suy nghĩ được gì, “Khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ, có thể là do bác gì làm đấy, nhìn ai giống ai.”

“Khí chất cũng rất giống.” Lời nói tiếp theo của Hàn Kiêu, khiến cô càng kinh ngạc hơn.

Khí chất thứ này, không phải phẫu thuật thẩm mỹ có thể làm ra được.

Cô tỉ mỉ nhìn vào ông, tầm năm mươi tuổi, dưới ánh đèn màu xanh dương, làn da trên khuôn mặt ông nhìn vào cũng khá tốt, nhưng nếp nhăn ở đuôi mắt và nếp nhăn trên trán sâu sắc của ông, đã lộ ra sự thật chuyện ông không còn trẻ tuổi nữa.

Cô từ nhỏ đã rất giống mẹ, Bối Tịnh Nguyệt.

Không lẽ bọn họ quen biết?

“Tôi là ngụy tạo đấy.” Cô tiết ra nụ cười, cầm lấy bài trên bàn đưa đến trước mặt ông, ngón tay hơi run rẩy.

Nếu như ông quen biết mẹ cô thật, nhìn bộ dạng cũng chẳng phải là không biết bà ở đâu sao, chuyện của năm đó ông có phải là có tham gia thật.

“Á……” Hàn Kiêu đột nhiên khóc thầm một tiếng, cơ thể từ sofa trượt một cái xuống đất, bài trên tay rơi rớt xuống đất, tay phải bóp chặt lấy ngực.

“Thuốc, thuốc……” Cơ thể ông đang co rút, những người trong phòng trong tức thời hỗn loạn, những người phụ nữ khác nhìn thấy vậy liền trực tiếp la lớn chạy ra ngoài.

“Thuốc!” Cô xoay mắt nhìn vào hai người đàn ông còn lại, “Hai người không có sao?”

Cô không lo được nhiều như thế, ngồi xổm người xuống, tìm kiếm trên người ông, thông thường mà nói, bệnh nhân bệnh tim sẽ luôn đem theo thuốc bên mình.

Tay của cô vừa tiếp xúc quần áo của ông, tóc đột nhiên bị người ở đằng sau nắm lấy, một tay kéo cô về sàn nhà phía sau.

Biến cố xảy ra rất nhanh, nhưng cô lại đang nghĩ hiểu được tình hình hiện tại, cho dù là trên người ông có thuốc thật, cũng không nhất định là thật, càng sẽ không uống vào miệng của ông được.

Có cần xui xẻo như thế không, không ngờ gặp được chuyện nội chiến, đoạt quyền kích liệt như thế, một ly nước ép tốt thật sao?

Cô bịt lấy cái gáy đau điếng của mình nhìn vào ly nước ép trên bàn, có vấn đề!

“Người ta cũng biết mà chạy, chỉ có cô còn ngu ngốc ở lại, làm sao thiếu người bao nuôi cô sao? Ông ta vừa già vừa xấu, bằng không theo anh này?” Gã đàn ông hơi ốm cúi đầu kề sát vào cô, khuôn mặt nham nhở hết sức.

Cô cười nhạt một tiếng, chân phải đá móc mạnh vào phía trong, thân hình vừa xoay, nhanh chóng từ trên sàn đứng dậy, liền chạy đến trước cửa.

Gã đàn ông kia chịu đau, nhưng rất nhanh từ dưới đất đứng dậy, chạy theo hướng cô, còn người đàn ông khác càng nhanh, một tay nắm lấy cô, “Chạy cái gì mà chạy?”

Nụ cười trên mặt cô càng đậm hơn, thật ra trong lòng rất căng thẳng, không mấy dễ dàng có chút manh mối, không ngờ lại ở trước mặt cô đứt đi vĩnh viễn như thế.

“Tôi chỉ là muốn tự bảo vệ mình thôi, các người muốn sao không liên quan gì đến tôi.” Cô nghiêng đầu nhìn vào Hàn Kiêu dưới đất không động đậy, mắt trong tức thời trố to, “Ông ta tỉnh rồi!”

Hai người đó lập tức đi nhìn Hàn Kiêu, cô ngoảnh người liền mở cửa phòng, từ bên trong ra ngoài, bảo vệ trước cửa không thấy rồi, khó trách vừa nãy lúc có người ra ngoài cũng không có phản ứng gì.

Cô không có chạy đến cầu thang, mà là trực tiếp mở cửa phòng bên cạnh, mặc bộ đồ của phục vụ điềm đạm đi dọn bàn, không hề khiến người khác nghi ngờ.

Trên hành lang có camera, cô dự đoán bản thân rất có thể bị người khác nghi thành phạm nhân, bất kế là ly nhỏ hay ly lớn, trên đó đều có dấu vân tay của cô, nếu như hai người đó phải cho thuộc hạ của anh em một cái báo cáo, cô chính là kẻ nhận tội thay.

Nghe được tiếng đóng cửa phòng bên cạnh, cô từ trên bàn rút ra mấy tờ giấy, to gan về đến phòng, nhanh chóng lau đi dấu vân tay trên ly, sau đó từ trong phòng bước ra ngoài.

Cô từ thang máy đi xuống, đổi một bộ áo mới đi vào đại sảnh, hiên ngang từ cửa chính ra ngoài.

Nhưng vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy hai gã đàn ông đó, một người nhìn trước nhìn sau, một người kia thì đang gọi điện thoại.

Cô điềm đạm đi đến bên chiếc xe màu đen, ngã người gõ vào cửa xe, “Anh đẹp trai, có thể thuận đường không?”

Cửa kính xe kéo xuống, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú rõ ràng có chút quen thuộc, hình như gặp qua ở đâu rồi.