Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 232: </span></span>232



Chả phải người đàn ông thời đại mới đều phải nghe lời vợ sao? Đang thở phì phò, thì bên tai lại nghe thấy tiếng anh ta, "vợ, không thể để em bị cảm được, vận động tí cho ra mồ hôi, sẽ rất tốt"

"Cái đầu anh, em vẫn chưa bị cảm mạo, không cần ra mồ hôi!" cô ta nhấc chân mạnh, cái chân tiếp theo chuẩn bị nhấc lên liền bị anh ta bắt chặt lại, áp vào giữa eo.

"Á Á......"

Còn cái chân khác của buộc phải nhấc lên luôn, đôi chân trắng nõn nà kẹp vào eo anh, phần lưng tựa vào gạch men, "Cảnh Thần Hạo anh......"

"A!"

Đôi mắt đẹp mơ mộng của cô nhìn chằm vào anh, nhưng mà bộ dạng điềm đạm dễ yêu mê người đến vậy, chỉ càng khiến anh ra sức hơn.

Rốt cuộc anh ta có phải là một bệnh nhân, đấu đá lung tung bên bức tường thì có tác dụng quỷ quái gì chứ?

Ngủ một đêm, cô chỉ có một cảm giác, đau đầu, rất đau!

Cô quả nhiên bị cảm mạo rồi!

Cô ta nhún mũi, vừa quay người thì đụng vào bờ ngực săn chắc, cô ta dùng sức nhắm mắt lại, "Cảnh Thần Hạo, đêm nay anh nằm phòng sách, phòng khách, muốn nằm đâu nằm, không được lên nằm giường em."

"Ừm." Anh ta lập tức đồng ý trả lời.

Cô ta lập tức mở to con mắt ra, theo như kinh nghiệm trước đây của cô, anh ta mà hứa sảng khoái như thế chắc chắn có chiêu trò.

"Nói trước, em không đi theo anh!"

"Vậy anh cũng không đi" anh ta đi đâu ngủ cũng có thể, dẫn cô theo.

"Vậy không được, không thể lây bệnh cảm mạo cho anh được." Cô ta từ từ nhắm mắt lại, còn trù yếm một câu, "anh cứng đầu cũng không có hiệu quả, còn em thì có dự cảm rất chuẩn!"

Trán cô bổng có một cánh tay lớn sờ vào, tự bản thân cô rất muốn tự sờ kiểm tra, cô chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn chưa kiểm tra xem có bị sốt không thôi.

Cô ta đành cam chịu nhắm mắt lại, cái đầu vẫn rất đau.

Cảnh Thần Hạo sò vào cái trán cô, lại sờ vào trán của mình, ghé sát tai cô nói, "Nhiễm Nhiễm, em sợ bị chích không?"

"Cảnh Thần Hạo, anh đừng nói ngông nữa, mau gọi bác sĩ cho em!" bây giờ cô không chỉ cảm thấy đau đầu, mà toàn thân như không còn sức.

Mùa thu mà bị cảm mạo thì rất lâu hết, sớm trị sẽ tốt hơn.

Anh ta sẵn thế hôn trộm một cái lên má cô, từ giường đứng dậy.

Cô ta nhắm nghiền mắt lại, mê mê mang mang ngủ thiếp đi.

Trong sự hoảng hốt, cảm thấy bên cạnh có người, dường như đang chui vào lòng cô ta, "Cảnh Thần Hạo, anh đã xong chưa!"

"Má mi, là con......" Noãn Noãn không dám động nữa, ôm chặt cánh tay cô, cố gắng ngẩn đầu nhìn cô ta, "Noãn Noãn muốn ôm cho mẹ ấm lên, má mi sẽ không khó chịu nữa."

Cô ta nghe tiếng Noãn Noãn, rất khó mở mắt lên, "Noãn Noãn ngoan, tránh xa mẹ tí."

Cô ta không muốn hai đứa bị cảm mạo, đặc biệt là Noãn Noãn, chích và uống thuốc, là một đều rất đau khổ.

"Dạ......" cô bé không dám vén chăn lên, cái thân nhỏ nhắn từ trong chăn chui ra.

Cô bé ngồi bên cạnh đầu cô ta, cánh tay bé nhỏ kéo cái chăn đắp cho cô một cách kín đáo, giọng nhỏ nhẹ uất ức nói, "daddy cũng không bị truyền nhiễm mà"

"Dadda có đề kháng mạnh, sức khỏe tốt, không dễ bị truyền nhiễm." Cô ta nhìn vẻ mặt của Noãn Noãn vừa tủi thân vừa lo lắng nói, từ trong chăn đưa tay ra nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, "Vả lại, daddy không sợ bị chích và uống thuốc, Noãn Noãn thì không thích uống thuốc, cho nên không được để bị cảm, có biết không?"

"Biết rồi, thuốc đắng lắm." Cô bé lắc đầu, trong đầu hiện lên cảnh tượng uống thuốc trước kia, nhất định phải cách xa má mi ra.

Nhưng mà cô bé thật sự không nỡ lòng.

Bùi Nhiễm Nhiễm sớm đã buông tay cô bé ra rồi, nhìn thấy cánh cửa phòng mở, phản ứng đầu tiên của cô muốn Cảnh Thần Hạo bế Noãn Noãn đi ra ngoài, thế là Dương Dương và anh ta cùng đi vào.

"Má mi, bác sĩ sắp đến rồi, mẹ ăn đồ trước đi." Thân hình nhỏ nhắn nhanh chóng chạy đến bên giường, lo lắng nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn lúc này trở nên tái nhợt, cậu bé rất bất mãn với Cảnh Thần Hạo.

Cùng má mi đi ra ngoài, lại để cho má mi bị mắc bệnh thế!

"Được, cám ơn cục cưng quan tâm!" cô ta từ trên giường ngồi dậy, dựa người vào đầu giường hưởng thụ sự phục vụ của Cảnh Thần Hạo.

"Dương Dương, kéo em gái ra ngoài nào, đừng để bị lây bệnh." Cô ta càng lo lắng cho hai đứa hơn.

Sức đề kháng của trẻ nhỏ đâu có tốt như Cảnh Thần Hạo, cùng ngủ một đêm với anh ta, lại không bị gì cả.

"Được." Dương Dương kéo Noãn Noãn xuống giường, mắt đen huyền nhìn chòng chọc vào Cảnh Thần Hạo, "tốt nhất má mi không sao, daddy thật vô dụng, người phụ nữ của mình cũng không chăm sóc tốt."

"Ba......" Cảnh Thần hạo bưng chén cháo, định đến móm cho cô ăn, chợt nghe câu nói như thế, anh ta có chút muốn khóc không được muốn cười không xong, "sau này tuyệt đối sẽ không vậy nữa, daddy đảm bảo với con."

"Đảm bảo vô dụng, sau này mới nói vậy!" cậu bé chỉ vào đôi mắt mình, "con sẽ dùng mắt nhìn"

"Biết rồi, nhất định sẽ không khiến má mi có chuyện mà, các con nên đến trường mầm non đi." Anh ta nói xong không nhìn hai đứa nữa.

Trời lớn đất lớn, vợ ăn cơm lớn nhất.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Dương Dương Noãn Noãn rời đi, liền trợn mắt nhìn anh ta, "em cảm mạo, anh đừng để các con đi vào đây, lần sau các con có muốn vào, nhớ cho con đeo khẩu trang."

"Sao không thấy em dặn dò anh?" anh cố tình nói giọng tủi thân, tổn thương nhưng không ngừng móm cháo cho cô ăn, "thanh đạm tí, an tí đi"

"Em không có nói không ăn" trong lòng cô ta ấm áp, cảm mạo cũng có cái tốt đấy chứ, chỉ là hôm qua rơi xuống nước không được tốt lắm.

Chầm rãi ăn hết một chén, cô ta mới trả lời câu hỏi khi nãy của anh, "vậy anh cũng có thể đi ra ngoài rồi đấy, để em một mình ở đây cho bac sĩ chích thuốc, chích chỗ nào? Mông à?"

Cảnh Thần Hạo đặt cái chén xuống, lại kéo cái chăn đắp lại cho cô ta, mới bắt đầu nói, "không được"

"Em nói chích thuốc!" cô ta chỉ là thuận theo câu nói của anh ta thôi.

"Đổi lại truyền dịch đi" anh ta khinh miêu đạm tả nói.

"Tùy anh!" cô ta buồn chán từ từ hạ thân mình xuống, nhìn thấy anh ta vẫn còn ngồi trên giường, tò mò hỏi, "anh có muốn đeo khẩu trang không?"

"Bùi Nhiễm Nhiễm, em không phải bị cảm cúm!" anh ta là người lớn, đề kháng mạnh, cái đó không cần

"Tùy anh vậy......"cô ta im miệng không nói gì.

Không lâu sao, bác sĩ đến nơi, dịch thể lạnh lẽo được truyền vào tĩnh mạch máu, cô ta liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, "Cảnh Thần Hạo, thực ra em cảm thấy chích thuốc là tiện nhất."

Đau tí rồi thôi, tuy rằng kéo dài hơi lâu, vả lại cánh tay phát lạnh, cô ta cảm thấy cánh tay mình như không còn cảm giác gì!

Anh ta đưa tay sờ vào cánh tay cô ta, thật sự lạnh lạnh, kéo tay của cô đặt vào trong chăn, "như vậy có tốt hơn tí?"

"Em có phải quá hồ đồ phải không?" việc đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.

Trước mặt Cảnh Thần Hạo, chỉ số thông minh của anh có vẻ quá thấp.

Không ổn!

"Dễ thương." Anh ta cười mỉm, ngẩn đầu lên nhìn hai chai còn lại đang treo, "em ngủ tí đi"

"Được rồi! Thật là kẻ nhàm chán mà, phải truyền lâu lắm, anh đi ăn cơm đi! Không phải, anh đi công ty đi! Nhà nhiều người làm mà, được mà." Cô ta chợt nghĩ ra, hôm nay không phải cuối tuần.

"Nhắm mắt đi, ngủ ngoan nào" cô ta ở nhà truyền dịch, làm sao anh ta có thể rời đi.

Cô ta có hơi quá tự lập không, thông thường đa số đều hy vọng chồng cùng ở nhà với mình mà?

Cô ta khẽ động môi dưới, nhưng mà cuối cùng không nói gì, nhắm mặt lại ngủ một cách ngoan ngoãn.