Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 237: </span></span>237



Không khí trong phòng bao VIP rất thanh lạnh, điều này Cảnh Thần Hạo khá thích, cô cũng khá thích.

Trong lúc ăn cơm, cô đứng dậy, “Em đi vệ sinh tí.”

Cô nhanh chóng đi ra khỏi cửa, bọn họ cứ vô duyên vô cớ tốt như vậy, nhất định có ý đồ gì.

Bất kể là Âu Dương Lập hay Liêu Vi, muốn nói chuyện, chắc không chỉ giống điệu bộ khi nãy.

Nhất định còn có ý khác, không tìm cô ta, chính là tìm Cảnh Thần Hạo.

Bọn họ chia nhau ra, mới có thể hành động, cô không ngại giúp bọn họ một tay.

Cô đứng bên cạnh bồn rửa tay để rửa tay, trong gương khuôn mặt lớp trang điểm vàng khè đó vẫn vậy, từ sau chuyện hôm đó, Cảnh Thần Hạo đã đổi cho cô bộ mỹ phẩm chống nước.

Nhiệt độ nước hơi ấm chảy xuống tay mình, cô cẩn thận rửa tay, đôi tai nhạy bén của cô cảm giác thấy có tiếng bước chân đang tiến về hướng mình, cô cho rằng đó là Liêu Vi, nên hét lên, “Chào bà Âu Dương.”

“Là tôi.” Bước chân Âu Dương Lập nhanh chóng đi về phía cô.

Nghe thấy tiếng đàn ông, cô lập tức quay người lại, nhưng không kịp rời khỏi bồn rửa tay, cả người cô bị hắn giữ chặt bên bồn rửa tay.

Eo cô bị giữ chặt, dùng sức tỳ vào thành của bồn nước, kinh ngạc nhưng vẫn nở nụ cười nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Đây là phòng của nữ, Tổng Tài Âu Dương từ lúc nào mà biến tướng đến thế, chuyện lớn như vậy, sao lại không thông báo 1 câu. Tôi nhất định sẽ mua 1 vạn pháo để ăn mừng.”

“Bùi Dĩ Hàn? Hay là gọi em là Bùi Nhiễm Nhiễm.” Đôi tay anh giữ chặt cô ở thành bồn, thân thể 2 người tiếp xúc rất gần, cứ giữ cô rất chặt.

Trong lòng cô hơi hoảng, nhưng khẩu khí khi mở miệng rất bình tĩnh, ‘‘Tổng tài Âu Dương, anh tương tư quá hóa bệnh rồi chăng.’’

‘‘Nếu em không phải là Nhiễm Nhiễm, sao lại nổi giận với Liêu Vi, đều là vì anh, đúng không? Anh và cô ta vốn không có tình cảm, tụi anh lập tức ly hôn! Nhiễm Nhiễm, về bên anh nhé!’’ Thực ra anh vẫn chưa xác định cô có phải là Nhiễm Nhiễm hay không.

Nhưng từ hôm đó trong mơ anh gặp cô, anh đã cảm thấy Nhiễm Nhiễm đã trở về, anh nhất định phải tìm thấy cô.

Nhưng lâu như thế đến 1 chút tin tức anh cũng không có, nên chỉ có 2 khả năng, 1 là rời khỏi thành A, 2 là sống dưới thân phận 1 người khác.

Đêm đó, khi cô tát 1 tát vào mặt của Liêu Vi, anh cảm nhận rõ ràng cô đang phẫn nộ.

Lúc đó, anh thật sự cảm thấy, cô chính là Nhiễm Nhiễm của anh.

‘‘Tổng tài Âu Dương, dù anh có nhớ đến điên cũng phải có giưới hạn, tôi và Nhiễm Nhiễm trong lòng anh có tý gì giống nhau không? Ngoài ra, tôi không quen thân với anh, mong anh đừng gần tôi như thế.’’ Cô cố lùi người phía sau, nhìn vào gương mặt thanh mai trúc mã mình từng biết, ánh mắt dần trở nên thanh lạnh, ‘‘Cho dù Tổng tài Âu Dương không cần danh tiếng, nhưng tôi là phụ nữ, danh tiếng đối với tôi rất quan trọng, tôi không muốn Thần Hạo khó xử.’’

Hình như lời nói của cô có tác dụng, ánh mắt Âu Dương Lập dường như nổi lửa, rồi đột nhiên giữ chặt eo cô, “Em tính giả vờ tới khi nào, Nhiễm Nhiễm, chuyện lúc trước là anh không đúng, nhưng anh không thể không nghe theo mẹ anh, em nhất định phải hiểu cho anh, chúng ta là thanh mai trúc mã bao nhiêu năm, anh đối với em thế nào, chẳng lẽ em không biết. ’’

‘‘Rất tiếc phải nói với anh rằng, kế kích tướng không có tác dụng gì với tôi cả. ’’ Nếu cô dễ bị kích động như vậy, đã sớm bại lộ từ lâu.

Anh càng kích động,cô càng bình tĩnh, từ từ rút tay bỏ vào túi mình.

Đôt nhiên, cô thấy eo cô bị đau, người tức giận trước mặt, dường như mất hết lý trí tiến gần cô hơn.

‘‘Âu Dương Lập, anh bỏ tôi ra.’’ Cô có chút hốt hoảng, dùng sức đạp lên chân amh.

Anh ngây ngời ra, khuôn mặt 2 người cách nhau chưa tới 1mm, rất gần, anh có thể nhìn thấy rõ ràng dưới mắt cô đeo 1 giọng kính vàng.

‘‘Haha, em bị lộ rồi, em chính là Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm của anh! Em yên tâm, mai anh và Liêu Vi sẽ ly hôn, anh cưới em, chúng ta ở bên nhau, sẽ không rời xa nhau!’’ Ánh mắt anh ta ánh lên niềm vui, càng dùng sức giữ lấy eo cô.

‘‘Bất cứ người phụ nữ nào gặp tình huống như vậy cũng sẽ tức giận!’’ Cô nắm chặt đồ trong tay, trừng mắt nhìn anh.

Cô cho rằng chỉ có Liêu Vi điên cuồng như thế, thật không ngờ đến cả Âu Dương Lập, bộ dạng hắn như 1 tên điên, hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.

Trước đây cô thật là chưa nếm mùi đời, sao lại thích hắn.

‘‘Không, em khác, em là Nhiễm Nhiễm, em hóa trang đúng không?’’ Anh kích động nói, vòi nước đằng sau cô chưa tắt, nước đang trào ra ngoài.

Thân thể anh đột nhiên hung hăng, dường như muốn lấy nước lâu đi lớp hóa trang trên mặt cô.

Cô thật sự không muốn quýnh lấy hắn, lúc hắn nghiêng người qua, cô lấy trong túi ra thứ gì đó, hất vào mặt anh ta, bột phòng máy tên tiếng thái phát tán ra không trung.

‘‘A a á…’’ Âu Dương Lập bịt mắt lại, đau khổ lùi sau mấy bước.

‘‘Thật ngại quá, tuy tôi xấu, nhưng dù gì cũng là phụ nữ, cũng sẽ có loại người mắt có vấn đề như Tổng tài Âu Dương đây.’’

‘‘A á, em đừng đi!’’ Tuy mắt anh không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe tiếng bước chân cô xa dần.

Không đi mới là ngu, nếu đợi có người vào, dù cô có lý cũng không thể thanh minh được.

Cô bỏ bột chống biến thái vào túi, cười nhẹ đi vào trong phòng bao, sau khi vào thì phát hiện, bên trong yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng.

Cảnh Thần Hạo thấy cô, cười đứng dậy, “Ăn no chưa?”

Dùng ánh mắt quan sát cô, cô đi hơi lâu, mà Âu Dương Lập cũng đi ra.

Đây là địa bàn của anh, nếu cô xảy ra chuyện, chắc anh sẽ biết sớm thôi, giờ xem ra, cô không sao.

‘‘Ăn no rồi, đi thôi!’’ Cho dù chưa no, cô cũng tức đến no.

Liêu Vi nhìn chỉ thấy mình cô bước vào, mở miệng hỏi, “Cô Bùi có thấy Lập, sao anh ấy chưa về.”

“Xin lỗi, tôi không thể vào nhà vệ sinh nam xem được.” Cô lấy túi đứng dậy, chủ động khoác tay Cảnh Thần Hạo, cùng anh đi ra ngoài.

Hai người rời khỏi phòng bao, chỉ còn Liêu Vi ở trognn đó 1 mình, đợi Âu Dương Lập người có vẻ sẽ không trở lại đó.

Đang xuống thang máy cô móc túi chống biến thái ra, đưa trước mặt anh, “Hiệu quả không tệ.”

Cảnh Thần Hạo lập tức đoạt lấy đồ trong tay cô, toàn thân phát ra một luồng hơi nguy hiểm, “Âu Dương Lập làm gì em”

“Đừng kích động mà! Anh ta có thể làm gì em, con người em tính phòng bị rất mạnh.” Thực ra thứ này là hôm nay mới mua, nhân lúc lên ca.

“Bùi Nhiễm Nhiễm!” Anh cầm chặt túi đồ trên tay, anh nên đi ra ngoài cùng cô.

Ở địa bàn của anh để cô xảy ra chuyện, anh còn tư cách gì bảo vệ cô, chăm sóc cô, sao người phụ nữ này không thể dựa bào anh, chuyện gì cũng tự mình làm!

Nghe lời nói nghiêm túc của anh, cô muốn nói lý, nhưng cũng coi như hiểu cảm nhận của anh, mặt cô nở nụ cười, “Ông xã, tức giận sẽ có nếp nhăn, anh mà xấu thì em không cần anh nữa.!”

Cô còn tâm trạng đùa, còn anh đã tức đến nỗi nói không ra lời.