Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 242: </span></span>242



Bùi Nhiễm Nhiễm, 5 năm trước cô có thể chiến thắng cô ta, 5 năm sau cũng chẳng phải sợ.

Liêu Vi khuấy động mọi chuyện như vậy, cô không hề tỏ ý hài lofg, co tuyệt đối không ngờ đến sẽ đối mặt với cô ta trong bộ dạng thật ở hoàn cảnh thế này.

“ Khi trước cô nói người đến gặp chị, là người của tập đoàn Âu Á?” Không thì sao Liêu Vi lại xuất hiện ở đây.

Vivian không thể nào gửi giấy mời cho cô ta.

“ Đúng thế! Anh ta còn là một người đàn ông khá đẹp!” Ô Quy Hảo trả lời khá nghiêm túc, cô không hiểu giữa họ có ân oán gì, nhưng thông qua đạon đối thoại khi nãy, cô cũng đáon ra một chút.

Hóa ra, bạn trai cũ của Nhiễm Nhiễm là choofg của người đàn bà hống hách kia, cũng chính là Âu Dương Lập, thế giới này nhỏ bé quá!

“ Tôi cũng không biết sao cô ta còn ở đây, nhưng khi nãy lại có một người đến, người này tôi không nhìn thấy, bảo vệ bảo là người củ Cảnh Thị. Nói không chừng là......” Ô Quy Hảo tươi cười nhìn cô.

“ Cô đi xem xem có phải Cảnh Thần Hạo không, nếu đúng, đừng nói tôi ở đây, nếu không phải thì càng không cần nói. Nếu anh ta muốn tham quan, nhất định khong được đưa anh ta đến đây, tôi sẽ nấp đi.” Nếu chuyện cô ra ngoài như thế này bị Cảnh Thần Hạo biết được thì hậu quả cô thật sự không dám nghĩ đến.

“ Được, tôi đi ngay.” Ô Quy Hảo cũng khá hiết kỳ nên lập tức rời đi.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn theo bóng cô rời đi, nhưng trong lòng vẫn khá lo, khi nay cô mứi gặp được Liêu Vi ở đây, gặp được Cảnh Thần Hjao còn đỡ nhưng gặp được Thích Thịnh Thiên thì phải làm sao?

Liêu Vi vừa bước ra khỏi Kim Sáp, cô mở cửa xe khá mạnh tay, Âu Dương Lập đang thiu thiu ngủ trong xe liền bị cô làm tỉnh giấc.

Sắc mặt anh không vui nhìn sang cô, “ Không phải bảo em xem nhiều nhiều vào! Thử giao lưu với vivian xem, ra sớm thế này làm gì?”

Trong đầu cô toàn la hình ảnh gương mặt cười của Bùi Nhiễm Nhiễm, làm gi còn tâm trí đâu nhớ xem anh dặn cái gì.

Nhưng giờ......

Cô tuyệt đối không được tiết lộ với anh thông ti Bùi Nhiễm Nhiễm đã trở lại.

“ Tự nhiên em thấy không được khỏe, mình vè đi!” Sắc mặt cô đúng là rất khó coi, một gương mặt mệt mỏi.

Âu Dương Lập thấy cô như vậy, trong lòng không vừa ý, nhưng sau khi quay ra mà muốn vào lại quá khó, họ không có tấm thiệp mời thứ hai.

“ Lái xe!” Anh nhắc, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi cửa Kim Sáp.

Chiếc xe vừa rời đi, nếu Âu Dương Lập quay đầu nhìn về sau thì anh có thể nhìn thấy Bùi Nhiễm Nhiễm vội vã ra khỏi cửa chính của Kim Sáp và bước lên xe.

Phía trong Kim Sáp, Thích Thịnh Thiên và vivian đáng trò chuyện rất vui vẻ. Anh quả nhiên rất biết cách nói chuyện, cũng rất quyến rũ, già khong bỏ nhỏ không tha.

A ha, nhầm! Không phải không tha, họ chỉ nói chuyện thôi.

Hơn nữa Thích Thịnh Thiên cũng giống như lời Bùi Nhiễm Nhiễm nối, anh chỉ đến tham quan thôi, vivian để Ô Quy Hảo dẫn anh đi tham quan và giới thiệu.

Ô Quy Hảo cười nói, giải thích cho anh, mắt thi thoảng liếc sang sảnh nhỏ, nhất định không thể để anh đi qua đó được.

Thích Thịnh Thiê dừng lại trước một tủ trưng bày, ánh mắt anh dừng lại trên một chiếc vofng cổ bạc trắng, mặt dây là một hình elip bọc phía bên ngoài một hình trái tim, một mẫu hình khá đơn giản sang trọng.

“ Tôi muốn cái này!” Anh chỉ chiếc dây, giờ anh mới chú ý đến, tên của người thiết kế chiếc vofng không phải vivian.

Ô Quy Hảo vừa lựa những chiếc chìa khóa trong tay, vừa nghe anh hỏi, “ Cô tên beata?”

“ Không phải!” Cô đã tìm được chìa khóa, đang định mở cánh tủ cô mới phản ứng kịp, chiếc vòng đó do Bùi Nhiễm Nhiễm thiết kế.

“ Nhà thiết kế này là ai? Ở đâu?” Anh khá thích thứ ma cô thiết kế, nhìn không tồi chút nào.

Nếu đã muốn lôi kéo vivian về công ty anh thì có thêm một người nữa càng tốt.

“ Xin lỗi, cô ấy ở nước ngoài.” Cô không thể bán đứng chị Nhiễm Nhễm được nên chỉ có thể nói dối.

Thích Thịnh Thiên lộ vẻ thất vọng, nhìn cô lấy chiếc vofg cổ ra, gói lại, rồi họ tiếp tục dạo bước, sau đó bước châ dưng lại trước sảnh phụ.

Ô Quy Hảo luôn đi theo anh thì nay đứng ra trước anh chắn lấy đường đi, “ Xin lỗi anh, sảnh phụ hiện không mở cửa tiếp khách.”

“ Ý cô là sao? Khi nãy tôi vào còn có người đi vào trong đó, giờ lại không mở cửa là sao?” Anh khá bức bối, “ Tránh ra!”

“ Không phải vậy, thật sự không đón khách nữa vì những thứ trong đó bán hết rồi!” Cô gật gật đầu, chính cô còn cảm thấy lý do này khá thuyết phục.

“ Khong sao, tôi vào xem tủ trưng bày thôi cũng được.” Trực giác của anh cho rằng cô gái đang nói dối, anh không có hứng thú đứng tranh luận với cô, cứ vào nhìn qua một cái là mọi thứ đều sáng tỏ.

Ô Quy Hảo vội gạt tay anh ra, nhưng hành động như vậy khó mà tránh được thu hút ánh nhìn của người khác, cô lại bỏ tay xuống, vừa đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Cô căng thẳ nhìn điện thoại, là tin của Bùi Nhiễm Nhiễm, cô lập tức mở xem.

Trên đó nói cô đã rời đi rồi.

Ô Quy Hảo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng rầu rĩ.

Cô mới nói bán hết rồi, giờ làm sao đây?

“ Tôi nhớ ra rồi, trong đó giờ đã tấp hàng lại! Mời Thích tổng!” Ô Quy Hảo cảm thấy tự hào về độ nhah trí của mình.

Nói chung Bùi Nhiễm Nhiễm khong bị phát hiệ là tốt rồi.

Thích Thịnh Thien thông minh như vậy, mấy động tác của cô sao qua mắt được anh, anh đang nghĩ ở đây có gì àm anh không được nhìn thấy?

Hơn nữa anh đều không thân quen với cô vivian kia hay cô Ô gì đó trước mặt, càng không có chuyện mấy năm trước ngủ với cô mà không chịu trách nhiệm.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có đáp án, anh bèn rời khỏi đây.

Vivian dễ xử lý hơn so với tưởng tượng của anh, anh chỉ cần nói một câu anh là đại diện cho Cảnh Thị thì cô lập tức vui vẻ đồng ý.

Làm anh còn lo phải thất thân mới giải quyết được cô! Sợ muốn chết.

Sau khi báo lại tin này với Cảnh Thần Hạo, cái nghe được từ đại boss chr là một tiếng có cũng như không, “ Ừ”, anh thấy nhàm chán, rời khỏi văn phòng của mình.

Bùi Dĩ Hàn không đến làm, Hạo ca đến một nụ cười cũng không bố thí cho anh, có dị tính (người khác giới) quên nhân tính, trọng sắc khinh bạn!

Vì Bùi Nhiễm Nhiễm không đến làm nên Lâm Tri Hiểu rất bận, cô nghe tiếng bước chân, cô còn tưởng là người đưa văn kiện và tài liệu tới, cô chẳng buồn ngẩng đầu, “ Để đó đi!”

“ Cô chắc chứ?” Giọng nói cao ngạo của Thích Thịnh Thiên truyền đến.

Đôi tay đặt trên bàn phím của Lâm Tri Hiểu bỗng dừng lại, từ lần trước anh nói muốn dùng thứ đó với cô xong, mấy ngày nay cô đều cảm tháy không thể nhìn thẳng vào mặt anh.

Cô thích nhìn mấy người họ trêu nhau, nhưng đến khi trêu đến cô thì, cô không vui rồi.

“ Thích tổng, có chuyện gì sao?” Cô vẫn chưa chú ý đến thứ trong tay Thích Thịnh Thiên, ngẩng đầu nhìn anh.

Người này có nhất thiết phải cười đẹp vậy không, đang đjnh tán cô hay sao?

Không phải là cô chứ?

Nhất định trong cái văn phòng này còn có người khác nữa, không thì nhất định là có quỷ chứ không thể nào người anh nhắm đến là cô.

Thích Thịnh Thiên đáp chiếc hộp đến trức mặt cô, “ Đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, tiệ tay mua.”

Nói rồi anh quay người bỏ đi, cũng như lúc bước vào vậy.