Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 255: </span></span>255



“Hứ, anh ở Cảnh thị nào có mặt mũi. Thích Thịnh Thiên đứng dậy, con dao trong tay ném về hướng người bảo vệ theo anh tới, “bắt cô ta lại, chờ anh Hạo về mới xử trí.”

Còn về phần hắn, bây giờ phải đi báo cáo tin tức động trời này, không ngờ lại giấu kĩ thế này, khiến anh bận lâu như vậy.

Lâm Tri Hiểu đáng chết nhất định cũng biết, nói như vậy cũng chỉ có anh không biết.

Fuck!

“Lập! Cứu em!” Liêu Vi bị nhấc lên không chút nể mặt, sức khỏe cô vốn không tốt, vừa rồi bị Cảnh Thần Hạo dùng sức đá một cước, vẫn không đứng lên được.

Bây giờ ngay cả một chút sức phản kháng cũng không có.

Âu Dương Lập nhìn cô, mặc dù trong đầu anh hiện giờ đều là Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng nơi này có nhiều dân buôn bán, anh không thể trực tiếp vung tay rời đi, “em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài.”

Nhưng bây giờ, anh căn bản không thể mang cô đi từ tay những người này.

Trái tim Liêu Vi Tâm tràn đầy tuyệt vọng, Bùi Nhiễm Nhiễm mày hại tao mất đứa con, rất nhanh cũng sẽ mất luôn chồng, cô nhất định sẽ khiến cô ta trả giá lớn.

Cô không cam tâm!

Bởi vì xảy ra chuyện như vậy, bọn họ đều đã đi, Lâm Tri Hiểu ở lại tiễn khách ra về, chỉ mong tay của boss lớn không sao!

Một bên khác, Bùi Nhiễm Nhiễm lo lắng lôi Cảnh Thần Hạo trở về phòng tổng thống, trên đường đi Cảnh Thần Hạo đều yên lặng nhìn cô, tỏ ra thật sự không sao, cô chỉ đáp lại anh bằng một cái mặt lạnh, chảy nhiều máu như vậy, không sao mới là lạ!

Bác sĩ trong khách sạn dẫn theo hộp thuốc theo sát phía sau bọn họ, bọn họ chết chắc rồi, lại để Cảnh tổng ở chỗ của họ bị thương.

Bác sĩ luống cuống rửa vết thương cho anh, sau đó băng bó lại, sợ là sẽ xảy ra một chút xíu sai sót nào.

Bùi nhiễm nhiễm đứng ở một bên yên lặng nhìn, anh im ắng ngồi trên ghế sô pha cực kỳ giống con múa lân đang trầm tư, bị thương rồi anh vẫn là một đế vương không ai bì nổi.

Nhìn thấy bác sĩ đứng dậy dặn dò cô rất nhiều điều cần chú ý, cô gật đầu nhẹ, bác sĩ nhanh chóng dọn hộp thuốc và rời đi, cửa phòng vừa đóng, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cả phòng yên tĩnh.

“Qua đây!”

Cô nhìn đống thuốc trong tay không để ý tới anh, đi đến cạnh bàn trà cầm ly lên đi rót nước.

Một hồi như, cầm thuốc và ly nước tới trước mặt anh, lạnh lùng nhìn anh, “uống thuốc!”

“UI da.” Anh nhấc cái tay bị thương lên, vô cùng bất lực bỏ xuống, gương mặt đẹp trai lụng lùng có chút tái nhợt.

Trong không khí nồng đậm mùi thuốc và mùi máu tươi nhàn nhạt, cô hít sâu một cái, “há miệng ra.”

Cảnh Thần Hạo phối hợp há miệng, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt lem luốc của cô, sau khi uống thuốc, anh liền một tay bắt lấy cô đang muốn rời đi, “giận rồi à?”

“Sao có thể chứ? Cảnh tổng đã cứu tôi mà, sao tôi có thể giận!” Nàng dùng sức để ly nước trong tay xuống, “bành” một tiếng, còn vang dội hơn tiếng đóng sập cửa.

Anh lạnh lùng liếc nhìn ly nước, nâng cái tay bị băng bó lên nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt lem luốc của cô, ngữ khí dịu dàng, “còn nói không có giận.”

“Tại sao em phải giận? Người bị thương cũng không phải em!” Cô giơ tay lên phủi tay anh ra, nhưng là đánh vào cổ tay, cũng không nỡ đánh vào vết thương của anh.

Thấy cô xù lông, anh biết tâm trạng của cô hiện giờ không tốt, anh ôm cô lại gần ngực anh hơn, “hôn anh, anh sẽ tin em không có giận.”

Cô nhìn mặt anh là nguyên bụng lửa, há mồm quát chói tai, “Cảnh Thần Hạo! Anh đúng là điên rồi! Rõ ràng anh đẩy em ra là được rồi, anh lấy tay bắt lấy con dao làm gì, không biết nguy hiểm sao!

Cô không giận mới lạ, cô sắp bị tức chết rồi. -----------Nhóm dịch: Boss – App iNovel---------

Anh lại nhàn nhạt cười, tiến đến bên cạnh tai cô, nói khẽ, “không cướp hung khí về, sao có thể yên tâm?”

Hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô, giọng nói của cô cũng mềm nhũn, “chỉ anh nhiều cớ!”

Cảnh Thần Hạo từ từ dời xuống dọc theo tai cô, bờ môi mỏng lướt qua cổ của cô, bàn tay để bên hông cô dần dần trở nên nóng rực, “bà xã......”

“Anh cút lên giường đi ngủ cho em!” Cô lập tức đứng lên từ trên người anh, “có một chút ý thức tự giác của người tàn tật được không?”

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực không còn, boss lớn tỏ ra rất tức giận.

Ngửa đầu nhìn cô, giương cặp lông mày tuấn tú lên, “ngủ chung đi?”

“Nằm mơ đi!” Sắc mặt anh tệ như vậy, chảy nhiều máu như vậy, còn dụ dỗ cô!

“Anh bị thương nhưng không bị tàn phế, em có thể thử một chút.” Anh cũng đứng dậy, ngước xuống nhìn cô, đôi môi mỏng nhếch lên một cái, “muốn thử không?”

“Cảnh Thần Hạo! Anh bớt được nước làm tới!” Cô rõ ràng là muốn tốt cho anh, cho anh nghỉ ngơi còn không chịu nghỉ ngơi.

Mặc kệ anh nghĩ thế nào, kéo anh đi về phía cái giường lớn, không dễ gì kéo anh đi đến cạnh giường, boss lớn lại không cách nào tự mình cởi áo nới dây lưng, cứ như vậy ngồi ở góc giường, nhìn cô.

Cũng không phải chưa cởi qua, có gì phải ngại chứ!

Cô đưa tay qua giúp anh cởi áo vest ra, sau đó tới áo sơ mi, cúc áo của anh từng cúc từng cúc được cởi ra, dần dần lộ ra lồng ngực tráng kiện của anh, cùng với cơ bụng 8 múi, ngón tay vô tình chạm vào người anh, cô giật mình nhanh chóng rút tay về.

Đều là vợ chồng rồi, thế mà mới chạm một cái đã thấy ngại, cũng may từ lúc cô vào tới giờ vẫn chưa rửa mặt, gương mặt lem luốc này có lẽ có thể giúp cô che được hai má đang phiếm hồng lúc này của cô.

Cuối cùng đã cởi xong áo sơ mi, hai tay vươn tới dây thắt lưng của anh, rất chậm rất chậm, nhưng vừa mới chạm đến thắt lưng liền rút tay về, “hay là, anh mặc quần đi ngủ đi?”

“Bùi, Nhiễm, Nhiễm!”

“Cởi, lập tức cởi!” Cô lần nữa vươn tay ra, gương mặt đỏ bừng cúi xuống cũng không dám nhìn anh.

Ngày thường anh chỉ cần một tay là có thể cởi ra được, hôm nay tay phải anh bị thương, tay trái cũng tàn phế theo, một chút cũng không thể cử động.

“Két” một tiếng, cô rút dây lưng ra, mắt cô nhìn thẳng vào anh, dây kéo kéo một phát, lập tức rút tay về, “anh đứng lên, tự nó sẽ tuột xuống.”

“Em chắc chứ?” Anh thích cô dùng tay cởi giúp anh hơn.

Cô cúi đầu nhìn cái quần tây vừa người của anh, mở miệng nói, “chẳng lẽ không biết tuột xuống?”

Nếu như quần của cô, dù thế nào cũng sẽ không tự tuột xuống, vì quần của cô đều bó sát người, nhưng quần của Cảnh Thần Hạo......

“Bà xã, tay của anh đau quá.” Trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng nói vô cùng ủy khuất của anh.”

Cô vốn đang trong tư thế cụp mắt xuống, cởi thì cởi, anh nên nghỉ ngơi sớm.

Cô ngồi xổm người xuống, cởi giày và đôi tất của anh, kéo ống quần anh nhắm mắt lại dùng sức giật xuống một cái, hào khí ném ra sau, “xong rồi!”

Cô mở to mắt nhìn anh, lập tức che con mắt lại, “Cảnh Thần Hạo anh......

Tại sao quần trong lại theo đó không cánh mà bay thế?

Lúc cô nhắm mắt lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô chẳng qua dùng chút sức, quần trong cũng bay theo, không ngờ là bọn họ đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, cô còn ngây thơ như thế, mặt cũng đỏ luôn.

“Đồ thì anh đã cởi rồi, thì lên giường ngủ đi!” Cô nhìn chằm chằm mặt anh, ánh mắt không dám rời khỏi.

“Bà xã, anh muốn tắm rửa.”

“Anh không tắm một ngày sẽ chết sao!”

“Phải.”

“Vậy anh đi chết đi!”

Cảnh Thần Hạo từ trên giường đứng dậy, từng bước từng bước ép tới gần cô, “bà xã, em giúp anh.”

“Anh căn bản không biết cái gì gọi là có chừng mực!” Cô thở phì phò, người đàn ông này có khả năng khiến cô tức giận bất cứ lúc nào.

“Đích thật không hiểu lắm.” Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt lem luốc của cô, “em cũng nên đi tắm một cái, sau này đừng trang điểm nữa.”

- ----------Nhóm dịch: Boss – App iNovel---------