Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 263: </span></span>263



Mami, dì Tri Hiểu không sao thật chứ? Cái người tên Thích tổng không giết dì ấy thật chứ?” Noãn Noãn lo lắng nhìn họ.

Dù Dương Dương không nói gì nhưng có thể thấy nó cũng khá lo lắng.

“ Các con yên tâm, dì Tri Hiểu sẽ không sao cả đâu.” Cũng không nói trước được, trừ phi Thích Thịnh Thiên thật sự chết lạnh rồi.”

Cô nghiêng đầu sang nhìn Cảnh Thần Hạo, “ Anh bảo Thích Thịnh Thiên có thật sự ngồi ngoài cả một đêm không?”

Nếu đó là sự thật thì chắc chắn anh ta phải lạnh cóng mất!

“ Cậu ấy sẽ không dùng sinh mệnh của mình để đùa giỡn đâu.” Cảnh Thần Hạo sắc mặt không thay đổi, giọng nói cũng vẫn bình thản.

“ Anh hiểu gì chứ? Anh ấy như vậy là dùng cả thanh xuân để tán gái đấy.” Cô quá khâm phục trí tưởng tượng của Thích Thịnh Thiên, không ngờ anh có thể nhớ đến cách này.

“ Anh cũng thế.” Anh giơ cánh tay được băng bó kỹ càng lên.

Bùi Nhiễm Nhiễm phục.

Phía còn lại, Lâm Tri Hiểu lạnh run nhìn Thích Thịnh Thiên qua mắt thần trên cửa, cô hỏi nhỏ, “ Thích tổng, anh còn sống không vậy?”

Không có câu trả lời.

Không phải anh lạnh quá lăn quay rồi chứ?

Cô gọi điện thoại vào máy anh, nhưng lại nghe được giọng nữ như robot của tổng đài, tắt máy rồi!

“ Thích tổng, anh vẫn ổn chứ?” Cô lại hỏi thêm một câu nữa.

Vẫn không có hồi đáp.

Lâm Tri Hiểu nhớ lại khi trước lúc nhận được điện của Thích Thịnh Thiên, cô thật sự không dám mở cửa, nhưng lại giằng co suy nghĩ với lời nói của Cảnh Thần Hạo, cô không thể để Thích Thịnh Thiên chết được, mà lại còn chết trước cửa nhà cô nữa, như vậy không may mắn chút nào!

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nghĩ ra một cách khá tuyệt, nhanh chóng nhấc điện thoại bấm gọi 120.

10 phút sau, chiếc xe cấp cứu đến mang Thích Thịnh Thiên đi, anh ngồi ngoài cửa đã hơn nửa tiếng cũng đã thấm lạnh.

Anh nghĩ anh bị dùng cáng đưa đi, Lâm Tri Hiểu không thể không ra nhìn anh một cái được!

Sự thực lại không như anh mơ, cô không hề ngó ra cho đến khi xe cứu thương rời đi, cô cũng không thò mặt ra.

Thích Thịnh Thiên nằm trên giường bệnh, cắn răng cắn lợi nói, “ Lâm Tri Hiểu, cô được lắm!”

Lâm Tri Hiểu đang đứng dựa cánh cửa liền hắt xì cái một, sau đó cô nhắn tin cho Bùi Nhiễm Nhiễm.

Lúc này, Bùi Nhiễm Nhiễm đang giúp Noãn Noãn vẽ tranh, sau khi nhận được tin cô đã cho Thích Thịnh Thiên đến bệnh viện, cô bái phục Tri Hiểu vô cùng chỉ biết rep cô bằng một ngón tay cái.

“ Mami, có chuyện gì mà vui vậy?” Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn cô.

Nụ cười trên mặt Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn chưa kịp tắt, Lâm Tri Hiểu đối phó với cao thủ tình trường như Thích Thịnh Thiên đúng là vỏ quýt dày móng tay nhọn, xem ra cô ấy thật sự không bị thu hút bởi Thích Thịnh Thiên nên cố ý tránh anh thật xa.

“ Dì Tri Hiểu rất lợi hại luôn, đánh thắng được tiểu yêu quái rồi con ạ.” Cô vừa cười vừa nói.

Noãn Noãn nghe nửa hiểu nửa không, cô bé gật gật đầu tiếp tục vẽ.

Tối đó, Bùi Nhiễm Nhiễm nhàm chán nằm trên giường ôm ipad, cô quay sang nhìn người đàn ông nằm cạnh mình, “ Cảnh Thần Hạo, anh đã làm gì sau lưng em vậy?”

“ Trời đất chứng giám, anh chỉ có mình em.” Cảnh Thần Hạo lập tức bỏ quyển sách trong tay xuống, anh quay sang ôm lấy cô.

Nếu không phải cô muốn chơi ipad làm gì có chuyện anh nằm trên giường đọc sách, giường không phải là nơi để đọc sách.

“ Anh không cần cánh tay này nữa hay sao?” Cô lạnh lùng liếc tay anh, “ Bị thương thì đừng động đậy linh tinh, nằm im đi.”

“ Không dùng tay cũng được mà.” Anh chậm rãi bỏ chiếc ipad rắc rối trong tay cô ra, cơ thể cao lớn của anh hoàn toàn nằm đè lên cô, “ Nhiễm Nhiễm......”

“ Dừng dừng dừng!” Cô đưa tay bịt miệng anh, “ Những thông tin trên mạng không còn nữa, do anh làm phải không?”

“ Tin rác thì nên dọn vào thùng rác thôi.” Anh trả lời kệ cho tay cô vẫn che lấy miệng anh, tay trái anh kéo tuột sợi dây váy ngủ duy nhất của cô.

Chỉ cần kéo nhẹ, phía trước sẽ là thiên đường......

“ Chúng ta cược nhé! Nếu hôm nay Thích Thịnh Thiên lấy được trái tim Lâm Tri Hiểu, em sẽ chiều anh, ngược lại, anh ngoan ngoãn ngủ cho em nhờ!” Cô quá hiểu anh, chỉ cần bắt đầu thì anh sẽ không chú ý đến việc có dùng tay bị thương của mình hay không.

Nếu anh mà cứ ngoan ngoãn nghe lời, không dùng tay của mình thì cô có đổi sang họ Cảnh cũng được!

Cho nên, vì tay của anh, cô chỉ có thể làm tiểu nhân một lần vậy!

“ Sao hạnh phúc của anh phải xây dựng trên một sự việc không liên quan như vậy? Không chơi!” Anh đã cởi quần áo ra rồi!

Chỉ thiếu một bước nữa thôi, không thể mồi ngay trước miệng mà chỉ nhìn không được ăn chứ.

“ Anh không tin vào người anh em của mình sao?” Cô nhướn mày, gương mặt xinh đẹp kia khẽ cười.

“ Cậu ấy là tay lão luyện tình trường rồi.”

“ Vậy anh còn không dám cược, nói cho cùng là vì không tin vào anh ấy, anh không dám đúng không!” Cô nhìn anh kiên định với anh mắt anh sẽ không dám cược đâu.

“ Nhiễm Nhiễm, có ý nghĩa gì không? Nhất định là xong cả rồi!” Anh đưa tay lấy điện thoại, đắc ý nhìn cô, “ Em nói đấy nhé, anh mà thắng em phải chiều anh.”

“ Được, so fa, ban công, phòng tắm hay phòng sách em đều chiều anh!” Dù sao anh cũng thua là cái chắc, có cược lớn hơn cô cũng không run.

Cảnh Thần Hạo nhìn cô, chậm rãi nói, “ Ban công thì hơi lạnh.”

“ Cảnh Thần Hạo! Anh vẫn chưa thắng mà!” Anh dựa vào cái gì mà tự tin hơn người vậy chứ!

“ Anh tuyệt đối sẽ thắng.” Anh bấm gọi cho Thích Thịnh Thiên, tiện tay bấm mở loa ngoài.

Điện thọai đổ mấy hồi mới có người nhấc máy, “ Hạo ca! Tối muộn rồi còn chuyện gì vậy?”

Anh liếc nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm đang cười mỉm, nghiêm túc hỏi, “ Cậu ở đâu?”

“ Ở nhà!”

Mắt Cảnh Thần Hạo sáng rực, như đã nắm chắc phần thắng trong tay, “ Nhà ai?”

“ Đương nhiên là nhà em chứ nhà ai, lẽ nào còn có ai nữa sao?”

Bùi Nhiễm Nhiễm bịt miệng cười, chỉ là hai người trong tư thế như vậy mà gọi điện hơi kỳ, cô như cảm nhận được một số chỗ trên người anh đang nóng lên dữ dội, tỳ lên người cô, hơi đau.

“ Nghe nói cậu đi tìm Lâm Tri Hiểu rồi, cậu có làm gì không?” Câu hỏi này tuyệt đối là giới hạn của anh.

“ E hèm, Hạo ca, anh còn quan tâm chuyện này nữa à? Không phải, sao anh lại biết chuyện?” Đây tuyệt đối là sự thất bại lớn trong đời anh!

“ Nói nhanh!” Anh sắp không chịu nổi rồi, muốn nhanh chóng có đáp án.

“ 1 nam 1 nữ, như lửa gặp rơm, Hạo ca anh hiểu ý em mà!” Thích Thịnh Thiên cố thêu dệt.

Bao nhiêu gái đẹp còn không thành vấn đề, có cô Lâm Tri Hiểu mà anh còn không giải quyết được thì sau này khó mà ngẩng đầu!

Cảnh Thần Hạo hôn lên mặt Bùi Nhiễm Nhiễm, anh thắng rồi.

“ Trợ lý Thích, nói dối sẽ phải chịu trừng phạt đấy.” Cô nhẫn nại những nụ hôn nồng nhiệt từ Cảnh Thần Hạo, cố tỏ ra bình tĩnh.

“ F! Hạo ca anh cố ý hả? Hai vợ chồng nửa đêm không ngủ đi còn gọi điện cho một đứa FA như em, rõ ràng là một sự giễu cợt! Con tim em đau quá man!” Thích Thịnh Thiên lớn giọng bày tỏ sự bất mãn của bản thân!

Sao họ có thể làm như thế.

“ Nói mau, hai người hôm nay sao rồi?” Cô nói rồi lập tức ngậm miệng lại, Cảnh Thần Hạo không đợi Thích Thịnh Thiên trả lời đã vội vào trong.

Họ đang cược mà!

“ Chị dâu, chị làm vậy là không đúng rồi, chị có hiểu người ta có đời tư không?” Thích Thịnh Thiên tiếp tục bất mãn.

Bùi Nhiễm Nhiễm cắn môi, mắt trợn người đàn ông trên người mình, cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, đưa tay với lấy điện thoại.

“ Chị dâu, Tri Hiểu của nhà c......” Cô tắt điện thoại.

“ Cảnh Thần Hạo, anh làm gì vậy, Thích Thịnh Thiên nói dối! Giữa họ không có chuyện gì cả, a......” Cô khẽ kêu lên, ngực phập phông liên hồi, ánh mắt trừng anh như muốn tung ra lửa.

Anh cúi thấp bên tai cô, “ 1 nam 1 nữ, như lửa gặp rơm còn không phải là câu trả lời?”