Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 265: </span></span>265



“Thích Tổng không thể ức hiếp các người, chỉ có thể ức hiếp tôi, anh ta có bản lĩnh thì sao lại không đi chất vấn Big Boss về thân phận của cậu, anh ta dám không? Dám không? Nhìn là biết là tìm trái hồng mềm để bóp nát! Lâm Tri Hiểu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm kể khổ, dường như không hề để ý có 1 người đàn ông đang đứng trước cửa lén nhìn cô.

“Tìm trái hồng mềm, ai tìm trái hồng cứng, chẳng lẽ cô thích ăn hồng cứng?” Giọng của Thích Thịnh Thiên truyền đến, và song song với âm thanh của anh, tiếng bước chân của anh cũng càng ngày càng tiến gần.

Cả người Lâm Tri Hiểu cứng đơ tại chỗ, từng câu từng chữ cô vừa nói đều lọt hết vào tai anh?

Mấy câu nói sau cùng của cô nói với giọng cao vút, đầy tính kiêu chiến, cô có thể rút lại lời đã nói không?

Bùi Nhiễm Nhiễm thấy tình trạng không ổn, liền lặng lẽ cầm đống tài liệu cần chỉnh lý lên, “Trận chiến nhường lại cho 2 người, tớ đi trước đây.”

Cô trực tiếp xông vào phòng làm việc của Cảnh Thần Hạo, người kia vừa thấy cô đi vào, ánh mắt cười tươi nhìn cô, “Nhớ anh rồi!”

Cô ngồi trên ghế sofa, “Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu sắp đánh nhau, em nhường địa bàn cho họ.”

Cảnh Thần Hạo vừa nghe, thì nói 1 câu, “Anh thắng rồi…”

Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh, cúi đầu làm việc, không thèm để ý anh!

Mà trong phòng làm việc, Lâm Tri Hiểu nhìn thấy bóng dáng cô nhanh chóng rời khỏi, liền nói thầm 1 câu, Bùi Nhiễm Nhiễm cậu mau về đây, 1 mình mình đối phó không được.

Sau đó, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt cô ta, “Tinh thần Thích Tổng phục hồi không tệ nhỉ! Nhìn bộ dạng chắc không sao, tôi đi trước đây!”

Cô chưa nói xong thì nghiêng người bước qua nhanh, Thích Thịnh Thiên đi chuyển 1 bước, chặn trước mặt cô, “Lâm Tri Hiểu, bác sĩ nói bệnh tôi rất nặng.”

“Thật không?” Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa, tỉ mỉ nhìn 1 hồi, sắc mặt hồng hào, mặt không đỏ khí huyết bình thường, hoàn toàn không nhìn ra vấn đề gì.

“Tôi biết Thích Tổng bị bệnh gì rooif1” Cô đột nhiên há to mồm ra trợn 2 mắt.

“Bệnh gì?” Thích Thịnh Thiên nghi ngờ nhìn cô, lắng nghe thử coi cô có thể bịa ra chuyện gì nữa.

“Não bộ có dấu hiệu, nhân gian gọi là bại nào, Thích Tổng nên sớm điều trị đó!” Cô từ từ đi lùi về đằng sau, cô thực tình không muốn chọc Thích Tổng đâu, chỉ là nhịn không nổi.

“Lâm Tri Hiểu, cô thật to gan! Hôm qua tại sao không mở cửa!” Tuy anh chỉ đứng ngoài đợi nửa tiếng, nhưng cũng rất lạnh đó.

Lại còn dám nói anh bại não!

“Mở cửa cũng là đưa anh đi bệnh viên, chi bằng trực tiếp hơn, Còn chuyện của Nhiễm Nhiễm là ý của Big boss, anh gây phiền phức cho tôi cũng không có ích gì, anh tìm 1 lý do hay để tìm anh ta đi, còn nữa tôi còn nhiều việc phải làm, đi trước đây!” Cô lần nữa cúi đầu đi thẳng, lại bị anh chặn lại.

Đầu cô đúng vào phần giữa eo anh, cô lập tức lùi sau mấy biwocs, đứng thẳng người, không dám cúi đầu đâm về phía trước, cứ như thế nhìn anh, “Thích Tổng, tôi vô tội thật mà.”

“Chuyện của chị dâu tôi có thể không tính toán, nhưng chuyện tối qua cô không mở cửa cho tôi, khiến tôi bị đông cứng cả đêm, cổ giờ còn bị cứng đơ, rất nghiêm trọng, rôi cần 1 người giúp việc hầu hạ.”

“Tôi tìm giúp anh!”

“Tôi nói cô đó!’

“Tôi không được!” Cô đâu ngốc, không thể rơi vào miệng cọp, tinshh phong lưu của Thích Tổng nếu đếm ra thì còn nhiều hơn số ngón trên 2 bàn tay cô, kỹ thuật tán gái là max!

Mà thôi, cô thừa nhận, Thích Tổng không có tán cô, là cô nghĩ nhiều rồi!

“Lâm Tri Hiểu, cô thật vô tích sự!” Thích Thịnh Thiên lắc đầu, rồi quay người rời đi.

Sao câu này nghe quen nhỉ.

Dường như đây không phải lần đầu tiên anh nói câu này với cô.

Mà thôi, Thích Tổng đại phát từ bi, cô nên đội ơn rồi.

Cô vội vàng đii ra khỏi phòng làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh Tổng Tài ấy đang liếc nhìn điện thoại, rồi đắc ý cười lên, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông đối diện, “Thật ngại quá, hình như em lại thắng rồi.”

“Thật vô tích sự!” Cảnh Thần Hạo nhìn cửa văn phòng làm việc, “Gần đây anh ta không còn như xưa nữa.”

“Cái này gọi là càng ngày càng tệ, gặp đối thủ rồi.” Nhưng cô cũng rất hiếu kỳ, theo lý mà nói nếu 2 người đó có thể xảy ra chuyện đó, thì đã sớm xảy ra, sao lại đợi qua nhiều năm như thế mới nảy mầm.

Ngọn lửa tình của họ có vẻ đến muộn nhỉ.

“Đây là chuyện tốt.” Có 1 người để anh ta định tâm lại, thật không còn gì bằng.

Bùi Nhiễm Nhiễm mím môi, cô cũng cảm thấy là chuyện tốt, nếu 2 người đó có thể ở bên nhau, thì Lâm Tri Hiểu không cần ở trước mặt cô báo oán nữa.

Nhưng nếu bị Lâm Tri Hiểu bọn họ biết, cô và Cảnh Thần Hạo dùng họ để đánh cược, sẽ như thế nào?

Điều này tuyệt đối không được nói ra!

Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo hoàn toàn không quan tâm do sáng nay chuyện của họ đã nỗ bom đạn trên mạng, được bàn luận rất sôi nỗi.

Nhưng khí thế của Cảnh Thị luôn ở trên cao, bọn họ luôn nghĩ mắt của Tổng Tài có vấn đề nên mới thích người phụ nữ xấu, nhưng lại không ngờ khi cô gái xấu xí tẩy trang xong lại có thể đẹp thoát tục như tiên nữ vậy.

Có vài người buổi sáng vinh hạnh được gặp Bùi Nhiễm Nhiễm đều vô cùng đắc ý hết lời khen ngợi xinh đẹp, quá đẹp, đặc biệt là sự che chở của Cảnh Tổng đối với cô, hai người liên kết lại, khiến cho Âu Dương Lập thực sự là nói không nên lời, cục diện đó thực là quá đặc sắc.

Chẳng mấy chốc, tất cả các lãnh đạo từ các bộ phận, đều tự đến trình ký văn kiện, vì để nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm 1 cái, những giám đốc cấp dưới, rồi Tổng Giám sát tren cao, đều lần lượt tự mang văn kiện đến.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở phòng làm việc nhận văn kiện đến mọi cả tay, trước đây chưa từng thấy họ tích cực như thế bao giờ!

Mà trước đây họ không phải đưa đến chỗ Yên Ngữ, thì là đến tay của Lâm Tri Hiểu, sau đó mới đến chỗ cô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây chăng?

Khi mà những người đó gửi văn kiện đến đều liếc nhìn cô, thì cô nhanh chóng hiểu ra.

Cảm giác giống như cô là 1 con khỉ trong vườn thú được chú ý, ai nấy đều muốn đến nhìn cô!

Cô đã nói là nên trang điểm đi? Dù sao hôm đó cô cũng có vẽ trên mặt mà.

Nhưng Cảnh Thần Hạo không muốn cô hóa trang nữa, cứ hóa trang thường xuyên như thế không tốt cho da, cô nghe lời điên khùng của anh, nay mới thế này đây.

Cảnh Thị nơi náo nhiệt vô cùng ấy, còn nhà Âu Dương lúc này đang tiến hành đóng vở kịch lớn nhất của năm.

Tào Lệ Phi đang ngồi bên cạnh Hòa Miêu, Cô đang sờ bụng mình, khuôn mặt tươi cười nhìn bà, ‘‘Chị, em có thai rồi, con của anh Âu Dương’’

Liêu Vi tức giận nhìn Hòa Miêu, cô vừa mới sảy thai, đôi tay giờ còn bị thương, mà con tiện nhân Hòa Miêu này lại đường đường chính chính vào nhà họ Âu Dương, còn mang thai nữa, sao có thể?

Cô không tin!

‘‘Chị,chị đừng như thế, em thật lòng thích anh Âu Dương, chị yên tâm em sẽ tốt với anh ấy, chị đừng bám lấy anh ấy nữa, chị thích anh ấy như vậy, nhất định mong anh ấy vui vẻ, đúng không?’’ Lúc Hòa Miêu nói chuyện cứ ôm cái bụng của mình, dường như tuyên bố rằng giờ đứa con trong bụng cô ta chính là vàng ngọc quý vậy.

Cô lập tức bước vào hào môn, ‘‘Mẹ quý nhờ con’’.

Vừa nghĩ đến đó, mặt cô không nhìn được nụ cười đắc ý.

Liêu Vi con đàn bà ngu, đã có bầu còn dấu giếm, cô chỉ là bày trò nhỏ thôi, cố ý để 2 người đó nhận điện thoại rồi hét lớn tên của Bùi Dĩ Hàn, là cô ta tưởng do Bùi Dĩ Hàn làm thật, đương nhiên sẽ nảy sinh ý đồ muốn giết Bùi Dĩ Hàn.

May người bị giết không phải cô, nhưng cái cô Bùi Dĩ Hàn ấy lại không phải Bùi Dĩ Hàn, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cô muốn gả cho anh Âu Dương.

‘‘Cô cho rằng có thể sống vui vẻ bên anh ta sao? ’’ Liêu Vi cười nói, đầy sự nhạo báng.