Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 279: </span></span>279



Về chuyện của nhà xưởng, gia đình của người chết lại còn làm loạn.

Tối qua Cảnh Thần Hạo đã biểu thị thái độ, gia đình sẽ nhận được bồi thường tương xứng, nhưng gia đình đó cứ luôn làm loạn, anh có ý không thèm quan tâm nữa.

Bùi Nhiễm Nhiễm đang tới ngày nên không thích hợp lắm, cô nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trước máy tính, “Có phải anh chưa chuyển tiền không?”

Cảnh Thần Hạo ngồi đó cũng không ngẩng đầu, “Ít nhất là chuyển tiền sớm hơn công ty bảo hiểm.”

“Nói đến cùng là do chưa nhận được tiền, không phải anh cố..ý chứ?” Nếu sự việc này mà lớn lên, đối với Cảnh Thị mà nói không có lợi gì, những tin tức tiêu cực thì không ai muốn.

Nhưng nếu xoay chuyển tình thế, chẳng phải là đang tát vào mặt của Âu Dương Lập.

“Nhiễm Nhiễm thật là thông minh kiệt xuất.” Cảnh Thần Hạo ngẩng đầu nhìn cô, đưa tay vào trong tấm chăn, trực tiếp đặt trên bụng cô.

“Anh ngừng tay đi.” Rõ ràng cô không đau bụng, tay anh không vẫn cứ du ngoạn như thế, có cảm giác thèm muốn.

Bùi Nhiễm Nhiễm đưa tay vào chăn, chặn tay anh lại, “không được đi lên nữa!”

Cảnh Thần Hạo trực tiếp giữ lấy tay cô, đan 10 ngón tya vào nhau, “Cứ cảm thấy tay em trống trống sao ấy, hình như thiếu gì đó.”

“Ý anh nói là nhẫn anh tặng em hả? Hình như đang ở đâu đó!” Từ khi cô tháo ra, không đeo vào nữa.

“Ừm, em ngủ trước đi.” Cảnh Thần Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nỡ rút tay lại.

Thứ 2 hai người cũng nhau đến công ty, bên ngoài Cảnh Thị đã có nhiều ký giả đợi, còn có tiếng chó sủa.

Tiểu Dương trực tiếp lái xe đến bãi đỗ xe, hoàn toàn không để ý đến đám ký giả chặn ngay cổng, khi dùng thang máy lên lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn anh, “ Sếp à, anh có thể bảo người đem chó đó đi không? Có chút khó coi.”

Cảnh Thần Hạo nhẹ nhàng liếc cô, “Nghe theo em.”

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa vào công ty, thì thấy Lâm Tri Hiểu, cô trực tiếp xông qua đó.

“Nhiễm Nhiễm!” Lâm Tri Hiểu kéo tay cô, “Sếp lớn muốn làm yến tiệc sinh nhật, có câu hỏi muốn hỏi cậu.”

“Anh ta làm sinh nhật?” Bùi Nhiễm Nhiễm có chút hoài nghi, trong ấn tượng của cô, những buổi tiệc như thế, anh xuất hiện vài giây đã là nể mặt lắm rồi.

Lần trước sinh nhật của Tào Lệ Phi là do có mục đích mới đi, còn buổi tiệc của công ty mình thì đương nhiên sẽ khác.

Mà cô quen Cảnh Thần Hạo lâu như vậy, chưa từng nghe nói anh ta tổ chức sinh nhật.

“Có vấn đề gì không? Sao cậu lại không hỏi trực tiếp anh ấy?” Nếu anh ấy muốn gì, hỏi anh ấy là được.

“Mình không dám!” Lâm Tri Hiểu cười, “Hỏi cậu cũng được mà, cậu có thể làm chủ, danh sách khách mời có cần mời Âu Dương Lập không?”

“Lâm Tri Hiểu, có cần đắn đo vấn đề này không? Đương nhiên không, sinh nhật anh đương nhiên phải vui vẻ, để Âu Dương Lập xuất hiện làm loạn à?” Huống hồ đến giờ cô còn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho anh.

“Cậu nói nghe có vẻ hợp lý, vậy không gửi thiệp! Dù sao danh sách cuối cùng cũng phải đưa cho sếp xe,.” Lâm Tri Hiểu tính đi khỏi liền, vừa đi được 1 bước, đã bị Bùi Nhiễm Nhiễm kéo lại.

“Cậu cảm thấy tớ nên tặng gì cho anh ấy thì tốt nhỉ?” Sắc mặt Bùi Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nhìn cô, bộ dạng như cầu cứu.

“Nhiễm Nhiễm….” Lâm Tri Hiểu dò xét cô 1 hồi, bạn thân cô đẹp thật, “Tặng chính mình cho anh ta đi!”

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nghe, lập tức buông tay, “Chủ ý tồi!”

“Hihihi, Nhiễm Nhiễm, chủ ý này của tới đảm bảo sếp sẽ thích, hay là mình giúp cậu đưa ra 1 sáng kiến.” khuôn mặt của Lâm Tri Hiểu tiến gần cô, nhỏ giọng nói bên tai cô, nụ cười càng lúc càng đắc ý.

Mà đôi má của Bùi Nhiễm Nhiễm càng lúc càng đỏ, cuối cùng đẩy Lâm Tri Hiểu ra, “Cậu đi làm việc của cậu đi!”

“Đừng mà! Nhiễm Nhiễm thấy chủ ý tớ thế nào? Có phải là thù tính dâng trào?” Lâm Tri Hiểu chờ đợi nhìn cô, phát hiện mặt cô đỏ, không khách khí cười lên.

“Thú tính cái thứ đó, anh ta mới có, tớ thì không.” Sao cô có thể làm theo cách của Lâm Tri Hiểu được chứ.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn nụ cười láo xược của cô, đột nhiên cười lên, “Mình nhờ cậu rất thuần khiết mà, hay là gần đây tiếp xúc với Thích Thịnh Thiên nhiều quá, nên gần mực thì đen rồi?”

Nghe đến tên Thích Thịnh Thiên, khuôn mặt tươi cười của Lâm Tri Hiểu đột nhiên bình thường lại, “Tớ và anh ấy không có gần gũi, ngoài công việc.”

“Chứ không cậu tưởng tớ nói gì? Chẳng lẽ sau lưng các cậu….”

“Không có, tuyệt đối không, gần đây tớ bận chết đi được, đâu có tâm trạng để ý anh ta!” Lâm Tri Hiểu từ từ lùi về sau, cô thật sự phải đi gấp.

“Ý cậu là đợi cậu hết bận, sẽ để ý anh ta?” Bùi Nhiễm Nhiễm nói liên tục, ánh mắt liếc nhìn người đang ông đang đứng trước cửa.

“Nhiễm Nhiễm, tớ bận thật, ngoài ra, tớ thật sự không có ý với Thích Tổng! Loại Ngựa như anh ta, ai thèm thích, não mình không phải não con lừa!” Lâm Tri Hiểu nói xong quay người, vừa lùi bước, lập tức….

Nhưng lần này là lùi về đằng sau của Bùi Nhiễm Nhiễm, bọn họ là bạn thân cơ mà? Sao lại không nhắc cô Thích Thịnh Thiên đang ở ngoài, mà cô còn nói lời đó.

Loại Ngựa..hai chữ đó…

Chắc anh ta không nghe thấy!

Nhưng thấy sắc mặt u ám của Thích Thịnh Thiên, Lâm Tri Hiểu chỉ mong thời gian quay ngược lại, cô tuyệt đối sẽ không nói vậy.

Lần này cô bị Bùi Nhiễm Nhiễm hại thảm rồi.

“Thư ký Lâm, cô biết ở thành phố A này chỗ nào có lừa không?” Thích Thịnh Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười hiền hậu.

“Không có đâu! Bây giờ làm gì có, chắc bị tuyệt chủng rồi!” mặt Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, có phải tuyệt chủng không?”

“Mình không phải là nhà thực vật học, nhưng Thích Tổng lại hiểu rõ đó, cậu nên ra ngoài và từ từ bàn với anh ấy nhé! Mình còn tí việc.” Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy lưng của Lâm Tri Hiểu, “Các bạn từ từ bàn nhé.”

“Chị dâu thật là hiểu ý người, thông minh hào phóng lại lương thiện.” Thích Thịnh Thiên nhìn Lâm Tri Hiểu đi như rùa bò, trực tiếp đi lên kéo cô ra khỏi văn phòng của Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Thích Tổng, Thích Tổng, tôi thu lại lời tôi vừa nói, anh không phải 1 loại ngựa, thật sự không phải, anh có thể thả tôi ra không?” Lâm Tri Hiểu cúi đầu nhìn tay anh, cô mới là người bận nhất!

Mà lúc này, cô vẫn còn ở đây nói chuyện với anh.

“Bùm,” cửa phòng làm việc của Lâm Tri Hiểu đóng lại, cả người cô bị Thích Thịnh Thiên áp sát cửa.

Lâm Tri Hiểu đưa mắt lên nhìn tay trái của Thích Thịnh Thiên, rồi đưa mắt nhìn tay phải của Thích Thịnh Thiên, rồi nhìn lên khuôn mặt anh tuấn của anh, “Thích Tổng, tôi xin lỗi, anh thả tôi ra được không?”

“Thả cô?” Thích Thịnh Thiên từ từ tiến gần cô, trước đây không nhìn kĩ, giờ nhìn cận mặt, thấy cô khá đẹp, da cũng đẹp, trắng mịn trơn láng, đôi môi hào hồng, trên mặt có lớp má hồng nhẹ, anh dường như ngửa thấy mùi nhẹ nhẹ của đào mật.