Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 284: </span></span>284



Đầu Bùi Nhiễm Nhiễm bị hôn cứng, nhưng khi nghe thấy giọng anh, cô lập tức tỉnh lại.

Anh ta cố ý kiếm chuyện phải không?

Cảnh Thần Hạo rời đôi môi ra khỏi cô, anh cúi nhìn, “ Nhiễm Nhiễm, anh rất vui.”

Mặc dù họ đã kết hôn rồi, nhưng người khác không biết điều này, họ chưa tổ chức đám cưới công khai, anh vẫn luôn muốn dưới sự chứng kiến của bao nhiêu con người, cô chính thức trở thành người vợ của anh.

Giờ phút này anh rất muốn thông báo cho cả thế giới này biết, chồng của Bùi Nhiễm Nhiễm chính là Cảnh Thần Hạo!

“ Em cũng vậy!” Bùi Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, không hiểu sao chân cô tự dưng kiễng lên, thơm lên má anh.

Cái thơm này hoàn toàn do vô thức, chỉ do cô muốn thơm anh một cái nên mới làm vậy.

“ Mami, daddy!” Trong đám đông bỗng có tiếng gọi chọ chẹ của Noãn Noãn, đám đông lùi thành một con đường nhỏ cho cô bé.

Họ vốn muốn nhìn những đứa trẻ có bố dượng là Cảnh Thần Hạo trông như thế nào, dù sao trước cũng mới chỉ được nhìn thấy trên báo đài, hơn nữa mới chỉ nhìn thấy một đứa, nhưng lần này tận mắt nhìn cận cảnh, đám đông gần như há hốc mồm.

Đứa nhỏ mặt lạnh như ông cụ nôn kia trông......chẳng khác gì Cảnh Thần Hạo.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đứa con trai lại giống Cảnh Thần Hạo đến vậy, thậm chí đến khí chất ‘ Người lạ cấm gần’ hay những cử chỉ trông rất cao quý nơi thằng bé cũng chẳng khác gì Cảnh Thần Hạo.

Có mù cũng biết thằng bé chính là con của Cảnh Thần Hạo, là con ruột.

Nhưng cô bé kia thì không thể hiểu?

Đám đông nhìn nhau, dấu hỏi ngày một lớn thêm.

Ai có thể đứng ra giải đáp mọi câu hỏi của họ có được không! Đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Tại sao song sinh lại khác nhau như vậy, một đứa chẳng khác gì bản thu nhỏ của Cảnh Thần Hạo, đứa còn lại nhìn thế nào cũng chẳng phải của anh!

“Vãi!” Thích Thịnh Thiên nhìn hai đứa nhỏ đang dắt tay nhau đi đến, hai mắt anh trợn tròn, “ Hạo ca, đừng nói với em đây là con trai ruột của anh!”

“ Ừ.” trong giọng nói bình thản của anh toát ra sự tự hào, nói rồi anh dắt Bùi Nhiễm Nhiễm đi xuống.

“ Hạo ca, anh giấu tụi em nuôi chúng lớn đến vậy từ bao giờ thế!” Tiếng của Mẫn Lệ còn lớn hơn, trợn tròn mắt giờ này không đủ để diễn tả vẻ mặt của anh bây giờ.

Đứa bé kia có bảo không phải con của Cảnh Thần Hạo anh cũng không tin!

“ Daddy!” Noãn Noãn mặc một chiếc váy trắng như cô công chúa nhỏ, rất tự nhiên giơ tay ra, giọng nói của cô bé mềm lại giòn, nghe khá dễ thương!

Cảnh Thần Hạo cúi người bế bổng bé lên một cách rất tự nhiên, Noãn Noãn ôm cổ ba, ngoan ngoãn thơm lên má anh, “ Daddy, sinh nhật vui vẻ! Mau xem xem, ba có thích quà Noãn Noãn đã chuẩn bị không?”

“ Noãn Noãn mở ra để ba xem nào.” Cảnh Thần Hạo yêu chiều nhìn cô bé, gương mặt tuấn tú kia thấp thoáng nụ cười hạnh phúc.

Khung cảnh quá đẹp, mau mau chụp ảnh thôi!

“ Hạo ca, giờ không phải lúc chụp ảnh, giải thích, chúng em cần một lời giải thích!” Mẫn Lệ như muốn nổ tung vì kích động, bao nhiêu tin hot như vậy, khó mà làm anh giữ được bình tĩnh.

Anh vẫn luôn tin Cảnh Thần Hạo sẽ là người cuối cùng lấy vợ trong đám, không ngờ vị trí tiên phong mới thuộc về anh, không những là người tiên phong, con còn lớn đến nhường này rồi, mọi người hoàn toàn bất ngờ.

“ Noãn Noãn Dương Dương, con của tớ và Nhiễm Nhiễm.” Cảnh Thần Hạo vắn tắt giải thích.

“ Chị dâu thật lợi hại, có thể......sinh được cả con lai.” Ánh mắt Thích Thịnh Thiên chưa hề rời khỏi Noãn Noãn.

Cô bé quá đỗi xinh xắn, như một cô búp bê, mắt xanh tóc vàng, nhưng nhìn kỹ vẫn đúng là giống Bùi Nhiễm Nhiễm, mẹ nào con nấy.

Nhưng có phải là của Hạo ca hay không còn phải xét lại.

“ Do di truyền.” Cảnh Thần Hạo tiếp tục quăng cho Thích Thịnh Thiên một câu trả lời nửa vời.

Âu Dương Lập đứng phía xa nhìn thấy khung cảnh tươi vui hạnh phúc của cả gia đình, ánh mắt anh ta như muốn nổi lửa, chính anh mới vừa nói Cảnh Thần Hạo đổ vỏ cho người khác nhưng không ngờ lại tự tát vào mặt mình trong phút chốc như vậy.

Rõ ràng do họ cố ý!

Nhưng sau khi sự giận dữ qua đi lại là một nỗi đau vô cùng, Nhiễm Nhiễm của anh ta lại đi sinh con cho Cảnh Thần Hạo, hơn nữa chúng còn lớn như vậy rồi.

Anh bỗng dưng nhớ lại cái đêm anh kết hôn 5 năm về trước, rằng ánh mắt của Nhiễm Nhiễm khi cô ngất đi.

Âu Dương Lập đứng đó vạn phần đau đớn, ngược lại, Cảnh Thần Hạo lúc này đang vui sướng nhìn chiếc cà vạt được cô bé vẽ nguệch ngoạc những nét đáng yêu, “ Daddy thích lắm, cảm ơn Noãn Noãn.”

“ Không khách sáo, Daddy thích là được!” Noãn Noãn vui sướng nhìn anh, may thay cô bé không vì quá mải chơi mà bỏ lỡ tiệc sinh nhật của ba nó.

Sau Noãn Noãn, ánh nhìn của mọi người lại đổ dồn về cậu bé Dương Dương trong bàn tay của Bùi Nhiễm Nhiễm, hy vọng nghe được giọng của cậu bé tại nó quá giống Cảnh Thần Hạo nên đám đông đã bắt đầu lo lắng về tính cách của cậu, chắc không phải giống với ba nó chứ?

“ Daddy, sinh nhật vui vẻ, con tặng mami cho daddy, sau này phải chăm sóc tốt cho mẹ không thì con sẽ đưa mẹ bỏ nhà ra đi đấy.” Dương Dương nói một tràng với cùng một sắc mặt.

Nửa đầu câu, Cảnh Thần Hạo vui lòng lắng nghe, nhưng nửa sau đoạn bỏ nhà ra đi anh nghe mà khó vui nổi.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng đó cảm thấy có chút cạn lời, cô trùng quà với con trai rồi, làm sao bây giờ?

Cho nên rốt cục có bao nhiêu người muốn đóng gói cô để tặng cho Cảnh Thần Hạo chứ!

Món quà này có tùy tiện quá không!

“ Một đại boss, một tiểu boss!” Thích Thịnh Thiên vô cùng kích động, mặc dù tay Dương Dương vẫn nắm lấy tay mẹ nhưng anh vẫn bế bổng thằng bé lên.

Bùi Nhiễm Nhiễm không thể không lập tức bỏ tay thằng bé ra, “ Cậu cẩn thận một chút.”

“ Chị dâu, chị yên tâm đi! Nó là cháu trai em em biết phải chăm sóc thế nào mà!” Thích Thịnh Thiên vô cùng hào hứng, tiểu Hạo ca!

Thật vui quá!

Nếu sau này Cảnh Thần Hạo bắt nạt anh, anh sẽ bắt nạt lại tiểu Hạo!

“ Chú Đường.” Trong vòng tay của Thích Thịnh Thiên, Dương Dương nhìn sang Đường Sóc cạnh đó.

“ Dương Dương, lâu quá không gặp.” Đường Sóc vẫn nở nụ cười hiền vẫy tay chào thằng bé.

“ Hai người quen biết à?” Người nói không phải Thích Thịnh Thiên, là Mẫn Lệ.

Mẫn Lệ cảm thấy lượng thông tin hôm nay hơi lớn, ánh mắt anh liên tục di động giữa hai người, tại sao đến Đường Sóc còn quen mà họ lại không được biết.

Hạo ca không công bằng!

“ Quen, chúng con theo học ở trường mẫu giáo của chú Đường.” Dương Dương giải thích, nó cũng không muốn Đường Sóc khó xử.

Nhưng gặp mặt không chào hỏi nó không làm thế được.

“ Các anh cứ nói chuyện! Em đưa Noãn Noãn Dương Dương đi ăn chút.” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên nói, cô bé nhà này có vẻ hơi đói rồi.

“ Em ở ngay trước mắt anh đây thôi, anh không yên tâm có thể đi cùng em.” Bùi Nhiễm Nhiễm thấy Cảnh Thần Hạo có vẻ không thích lắm đành bồi thêm một câu.

Cô dễ gặp chuyện thế sao?

“ Hạo ca, anh không thể đi được, chuyện lớn thế này anh phải giải thích đàng hoàng với bọn em mới được!” Thích Thịnh Thiên bế lấy Dương Dương không muốn buông, thằng cháu trai cool ngầu thế này anh quá thích thú nó!

“ Khi nãy tớ đã giải thích rất dễ hiểu rồi.” Cảnh Thần Hạo đưa tay tới trước Thích Thịnh Thiên, giọng nói bình thản, “ Dương Dương.”

“ Hạo ca, cho em mượn thằng bé chơi một lát! Nhất định em sẽ cho nó ăn no căng mà!” Thích Thịnh Thiên nhìn bàn tay Cảnh Thần Hạo, tiếc nuối thằng bé dễ thương trong lòng mình.

Anh mới ôm nó chưa được bao lâu! Sao có thể buông nó ra nhanh vậy được.