Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 295: </span></span>295



Ánh mắt cười ý của bà ta khiến Hòa Miêu nhìn thấy cũng ghớm người, đây rõ ràng muốn trả thù lúc nãy cô không nghe lời rồi.

Bây giờ cô ta không dám đòi đến cái điện thoại, chẳng lẽ cô ta phải bị nhốt trong cái lồng này suốt sao, cho đến khi sinh nở?

"Dì ơi, những lúc trời đẹp con có thể đi ra ngoài vận động tí không? Như vậy sẽ có ích cho thai nhi đó." Cô ta cười ngọt lịm, nếu mà không được ra ngoài đi lại, cô ta sẽ bị ngột chết mất.

"Đương nhiên là được rồi." Tào Lệ Phi cười, gọi cô y tá đến tiêm một liều thuốc dinh dưỡng.

......

Cảnh Thần Hạo có một giấc ngủ thật ngon và sâu.

Anh ta động cánh tay mình sờ soạn nhưng không phát hiện Nhiễm Nhiễm, anh ta phút chốc mở to mắt ra, nhìn thấy món đồ trên tay mình, tròng mắt lóe lên một tia âm u.

Cô ấy dám bỏ đi!

Vội vàng mặc bộ đồ Tây, đi thẳng đến phòng làm việc của Nhiễm Nhiễm, tốt nhất là cô ta nên ở đây, nếu không thì......

"Ầm" lên một tiếng thất thanh, căn phòng rộng lớn vô bờ bến, không có bóng dáng của Nhiễm Nhiễm.

Anh ta cấp tốc chạy qua, ly nước trên bàn chỉ còn dư lại hai phần ba, đây là độ cao của mực nước cô ta thường đổ.

Đưa tay sờ vào, ly nước đã nguội lạnh.

"Bùi, Nhiễm, Nhiễm!" 

Rốt cuộc người đàn bà này đi đâu rồi thế!

Trở về phòng làm việc của mình, trực tiếp mở camera giám sát ra xem, anh ta chỉ ngủ mới hai tiếng, nhưng mà cô ta chỉ trong vòng một tiếng đã rời khỏi.

Trong vòng một tiếng đủ để làm rất nhiều việc, và cũng đủ để cô ta rời anh ta đi rất xa.

"Thích Thịnh Thiên, điều tra vị trí của Bùi Nhiễm Nhiễm cho tôi!" anh ta tựa mạnh vào lưng ghế, tuyệt vọng, không còn cách nào, giận dữ nhắm mắt lại.

Chẳng qua anh ta chỉ ngủ thiếp đi hai tiếng, mà cô ta đã bỏ đi rồi!

Khiến anh ta ngủ chỉ vì muốn rời khỏi anh ta!

Thích Thịnh Thiên xông vào phòng làm việc của anh ta, chỉ nhìn thấy Cảnh Thần Hạo mặc trên người bộ đồ đơn giản tựa người trên ghế chợp mắt.

"Anh Hạo, anh xác định là không gọi điện thoại hỏi trước à? Hôm nay lúc em đến tìm anh, vẫn thấy cô ta mà!" Thích Thịnh Thiên định tự gọi điện thoại, nhưng cuối cùng anh ta quyết định giao lại cơ hội này cho Cảnh Thần Hạo.

Điện thoại của cô ta......

Hình như hôm qua đã quên ở nơi Vivian rồi.

Chẳng lẽ hôm nay lại đến chỗ Vivian nữa à, Vivian không biết đã nói gì với cô ta rồi!

"Ối ối ối!" Thích Thịnh Thiên nhìn thấy Cảnh Thần Hạo đứng dậy, vội chạy đến trước mặt anh ngăn cản lại, "chị dâu đâu phải là người không hiểu chuyện, không thể vô duyên vô cớ mà rời đi được, anh nên gọi điện thoại hỏi thăm trước đi, anh không gọi để em gọi, vả lại nếu muốn đi ra ngoài tìm người, phiền anh mặc áo khoác vào được không? Đừng để người tìm không thấy, nhưng anh đã bị cảm mạo rồi!"

"Tránh ra!" Cảnh Thần Hạo lúc này không còn tâm trí mặc thêm quần áo nữa, chỉ muốn đi ngay ra ngoài.

Thích Thịnh Thiên cười lạnh, dứt khoát giang rộng hai tay trước mặt anh ta cản lại, "Tôi nói Cảnh Thần Hạo, anh quay về mặc thêm áo vào, anh có biết bên ngoài bao nhiêu độ không? Đừng để bị cảm lạnh!"

"Tôi kêu anh tránh ra!" ánh mắt anh lóe lên một tia dữ tợn, giọng anh lạnh hơn cả tiết trời lạnh bên ngoài.

"Haha, đã lâu rồi chúng ta chưa đấu đá nhau, lại đây nào, để em nốc-ao anh......" Thích Thịnh Thiên bỗng nhiên đứng hình lại, phần bụng rắn chắn của anh đang chịu đựng một cú đấm.

"Ối da, anh đánh thật đấy à?" Thích Thịnh Thiên chỉ là nói cho qua chuyện thôi mà, không ngờ Cảnh Thần Hạo lại động thủ như vậy!

"Nhờ anh đấm cú đấm vào bụng tôi, anh đã mặc xong đồ rồi kìa, wow!" Thích Thịnh Thiên trở tay đánh lại một cú đấm vào bụng của Cảnh Thần Hạo, "cú đấm này sao nào? Được không?"

Cảnh Thần Hạo giơ chân muốn đá, Thích Thịnh Thiên cong đầu gối về phía sau, thân người lùi về phía sau hai bước, "anh Hạo, ngừng ngừng ngừng, đừng đánh nữa!"

Chẽ cái chân tí, mà giờ đầu gối anh ta rất đau!

Cảnh Thần Hạo liếc nhìn anh ta, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

Thích Thịnh Thiên ai thán một tiếng, nhanh chóng lấy cái áo đang treo đi theo sau, nhưng vẫn trễ một bước, cửa thang máy đã đóng.

"Chết tiệt!" Thích Thịnh Thiên không thể không đổi sang cái thang máy khác được, nhưng hy vọng vẫn theo kịp.

Khi Thích Thịnh Thiên đi xuống tới bãi đậu xe, chỉ đuổi theo kịp đuôi xe thôi, "thôi vậy, ở trong xe anh ta cũng không bị lạnh!"

Lời nói là nói như thế, Thích Thịnh Thiên vẫn vội vã lái xe đuổi theo.

Lúc này tay đang cầm vô lăng, cũng quên thử gọi cú điện thoại cho Bùi Nhiễm Nhiễm trước, chỉ quan tâm đuổi theo chiếc xe phía trước.

Vả lại lúc này, Bùi Nhiễm Nhiễm đang ở nhà của Vivian, cô ta vẫn muốn thử tìm ra một chút manh mối liên quan, cô ta mở cái hộp đó ra nhìn qua nhìn lại, ngay cả kính phóng lớn cũng được sử dụng, ngoài mảnh giấy đó ra đều không gặt hái được gì thêm.

Nếu như muốn truyền thông tin cho cô ta, rõ ràng có thể giao trực tiếp cho cô ta, tại sao lại phải thông qua Vivian, tại sao không sử dụng cách khác, tại sao không trực tiếp trở về nói với cô ta nhỉ!

Chẳng lẽ bà ta không biết rằng bản thân rất nhớ bà ta sao?

Tâm trạng của Bùi Nhiễm Nhiễm rối bời, từ lúc rời khỏi Cảnh Thị thì lập tức chạy đến đây ngay, hôm qua trước khi rời khỏi đều để quên đồ, cô ta có lý do hợp lý để xuất hiện tại nơi này.

"Nhiễm Nhiễm, cô không cần suy nghĩ nhiều, tuy rằng tôi chưa làm một người mẹ, nhưng mỗi một người mẹ đều hy vọng con mình có một cuộc sống hạnh phúc, nếu như cô và anh ta có thể sống với nhau hạnh phúc, tôi nghĩ Tịnh Nguyệt cũng sẽ đồng ý thôi." Vivian nhìn cô ở đây tìm tới tìm lui, nhưng đều không có đầu mối, trong lòng cũng thấy khó xử.

Trên tay của Bùi Nhiễm Nhiễm cầm một mảnh giấy nhỏ, bỗng nhiên đưa tay dồn sức xé nát, xé nát, nát thành mẫu vụn, sau đó ném vào sọt rác.

"Chị, sự việc này chỉ hai ta biết thôi, sự việc này bao gồm Qui Hảo đều không được biết, có thể hứa với em không?" sự việc này nhất định không thể cho Cảnh Thần Hạo biết được.

Hậu quả đó......

"Chị hứa với em, em nói sao thì làm vậy." Cô ta đồng ý trở về cũng chỉ vì cô thôi.

Đến cả chọn Cảnh Thị cũng chỉ vì cô ấy mà thôi, nếu không cho dù có là Cảnh Thần Hạo đến, thì cô ta cũng không chọn Cảnh Thị làm nhà thiết kế riêng.

Cô ta hoàn toàn có năng lực, tự mở công ty riêng, thương hiệu của cô là một bảo đảm.

"Cám ơn chị!" cô ta tự đáy lòng bày tỏ sự cảm ơn, thu dọn đồ đạc xong, mặc kệ là cái hộp đó, hay là món đồ trong cái hộp đó, cô ta cũng không mang đi, sợ rằng Cảnh Thần Hạo sẽ phát hiện.

Cô ta cầm lấy giỏ xách xuống lầu, nhìn thấy Ô Quy Hảo đắp mặt nạ đang chuẩn bị mở cửa ra.

Bên ngoài bão tuyết bay vào nhà, tóc của Cảnh Thần Hạo dính đầy bông tuyết, bỗng chốc tan thành giọt nước.

Gương mặt lạnh lùng, như vẻ muốn xông vào cô ta, người cô lúc đó như cứng đơ đi, mặc cho anh ta ôm ấp.

Trên người anh mặc chiếc áo trong mỏng manh, nhưng cô ta lại cảm thấy rất ấm áp, còn ấm hơn cả người của cô ta nữa.

"Anh dậy rồi à, em chỉ là đến lấy giỏ xách thôi, hôm qua anh dẫn em rời khỏi quên cầm theo!" cô ta cố gắng duy trì giọng nói thảnh thơi, phía bên tay ôm lấy lưng anh.

"Lần sau không cho phép như vậy nữa!" anh ta nghĩ rằng cô ta sẽ giống như năm năm trước, vừa ngủ dậy là bỏ đi rồi.

Anh ta thừa nhận đã sợ thật rồi, sợ rằng nhất thời sẽ phát sinh sự việc đó nữa.

Ô Quy Hảo ngưỡng mộ nhìn hai người, vừa muốn đóng cửa lại, cánh cửa bỗng nhiên lại bị một cánh tay giữ lại, từ bên ngoài thêm một người đàn ông bước vào.

Trên tay Thích Thịnh Thiên cầm một chiếc áo lớn, nhìn vào đại sảnh thấy hai người đang ôm ấp, "bởi vậy, người anh em ngàn dặm đưa áo lớn như tôi có thể lùi về hậu trường rồi!"

Anh ta đã nói chị dâu không gặp chuyện gì mà, Bùi Nhiễm Nhiễm xem ra không phải là một người phụ nữ hồ đồ, có một người vợ như thế, mỗi ngày anh Hạo ngủ dậy đều phải cười mới đúng.

Huống hồ người được sinh ra lại đẹp đến như vậy, dường như chiếm hết ưu điểm!