Bùi Nhiễm Nhiễm liếc nhìn, lườm anh một cái, quay người đi ra ngoàiTiếng bước chân nhẹ nhàng giống như xác chết biets đi, không dám tin điều cô nhìn thấy là sự thật, nhưng mà chiếc xe đó với chiếc xe trước đây cô nhìn thấy bốc cháy, không chỉ vẻ ngoài giống nhau, đến cả biển số cũng giống nhauAnh ấy ở nước ngoài phát sinh chuyện ngoài ý muốnCô dựa vào bức tường lạnh băng, từ từ bước xuống dưới, trong đầu toàn là cái nhìn thoáng qua anh ấy vừa mới ngồi vào chiếc xe, và hình ảnh chiếc xe bốc cháySau lưng truyền đến tiếng bước chân của Âu Dương Lập, cô cũng không có quản, cho dù có nhìn thấy rồi, nhưng mà trong lòng của cô vẫn không tinTrong lòng của cô anh ấy là một người mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể như thế mà không còn nữa“Nhiễm Nhiễm, em khóc đi! Khóc ra rồi sau này sẽ ổn thôi!”“Anh im đi!” cô gắt lênCô bây giờ không muốn nghe thấy lời anh nói, một chữ cũng không muốn, ngoại trừ để cô rời khỏi nơi nàyÂu Dương Lập nhìn theo bóng lưng của cô ấy, từng bước từng bước xuống lầu, trước đây vẫn là một người kiêu ngạo như thế, lúc này đây thì biểu hiện ra có chút gù lưng, hiu quạnh, lạnh lùng, bóng hình cô đơnCô ấy vì Cảnh Thần Hạo có thể thương tâm đến mức này, nhưng anh thì sao!Ở trong tim của cô ấy cái gì đều không phải sao?Bùi Nhiễm Nhiễm đến lầu hai, xông thẳng vào trong căn phòng đầu tiên, đóng cửa, khóa trái cửa, cơ thể dựa lên cánh cửa, từ từ trượt xuốngTrong căn phòng rất yên tĩnh, tiếng bước chân ở bên ngoài dường như ngừng lại rồiTrong lòng cô thắt lại, Âu Dương Lập sẽ không điên mở toang cửa chứ?Khi cô đang căng thẳng, bên ngoài nổi lên tiếng nói của Âu Dương Lập, “Nhiễm Nhiễm, em nghỉ ngơi đi nhé, chúc ngủ ngon”Trong lòng của cô thở phào, cơ thể trượt xuống ngồi trên mặt sàn, đầu vùi trong giữa hai đầu gối, cô nói sẽ đợi chờ anh trở lại, cô vẫn đang chờ đợi, anh ấy làm sao có thể không trở lại?Bên ngoài cửa sổ dường như là rơi tuyết lớn, đống tuyết tích tụ đè ép lên trên cành cây, phát ra tiếng chichi chichiBùi Nhiễm Nhiễm ngồi ở trên mặt sàn, cả đêm không ngủ, cả đêm không động đậy, cứ thế mà ngồi đến trời sángThời gian của cả một đêm, nghĩ đến đều là những khó khăn hai người họ đã cùng nhau vượt qua, trước đây bao nhiêu đẹp đẽ, bây giờ ở trong lòng của cô có bấy nhiêu đau lòngTim của cô, bỗng nhiên bị trống vắng cả một khoảng khôngBên ngoài cửa sổ trời đã sáng lên, đôi tay của cô cố gượng chống lên mặt sàn, từ từ đứng dậy, đôi chân bị tê cứng từ từ truyền đến khắp người cô, cô cố gắng giữ tư thế nửa quỳ một lúc lâu, mới dám dịch chuyển nửa bướcCảnh Thần Hạo xảy ra chuyện, cô càng không thể cứ ở lại đây được, cô phải đi ra ngoài, Dương Dương Noãn Noãn vẫn chưa biết như thế nàoCô hôm qua cả đêm không trở về, trong lòng bọn trẻ chắc lo lắng lắm“Nhiễm Nhiễm, em tỉnh chưa? Dậy ăn sáng thôi”Bên ngoài vọng lên tiếng của Âu Dương Lập“Đến đây” tiếng của cô yếu đuối, mang theo chút khàn khàn do đã khócCô bước từ từ vào trong phòng tắm, mở vòi nước ra rửa mặt, nhìn đôi mắt sưng đỏ trong gương, cô vội vàng nhắm chặt lại, trong lòng bỗng nổi lên một vị đau xótCô phải nghĩ ra cách khiến Âu Dương Lập thả côCánh cửa của căn phòng mở ra, cô nhìn thấy Âu Dương Lập mặc chiếc áo vest màu đen, thắt chiếc cà-cạt màu xanh nhạt, mái tốc cũng được chải vuốt có tạo kiểu, cả người nhìn tinh thần khá phấn chấn, tươi tỉnh vui vẻ“Em hôm qua không có ngủ?” Âu Dương Lập cúi đầu nhìn cô, dường như là gào lên, “hắn ta chết rồi, em không sống nữa phải không?”Bùi Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, từ bên sườn của anh ta đi qua, từ hôm qua đến giờ, trong tim của cô không có được yên ổn quaNgủ?Cô có thể ngủ sao?“Anh không vội, từ từ sẽ đến, anh không tin em cứ như xác chết biết đi thế này suốt, em vẫn nhớ em có em bé chứ, em tốt nhất pahir sống tốt, nếu không thì anh chuyện gì cũng có thể làm ra” Âu Dương Lập ở sau lưng cô nói rất ác độcCô mặt không cảm xúc đi đến bàn ăn ngồi xuống, cơ thể của cô không thể bị gục xuống, cô còn phải ra ngoài nữa!Sự lo lắng của anh ta hoàn toàn là thừa thãiÂu Dương Lập nhign thấy cô ấy chú tâm ăn sáng, ngọn lửa trong lòng không có chút nào giảm bớt, nghĩ đến dáng vẻ thất thần lạc lõng của cô ấy đều bởi vì Cảnh Thần Hạo, trong tim của anh càng thêm bức dứtNhưng mà không có vấn đề gì, Cảnh Thần Hạo đã chết rồi, ở trong lòng của cô ấy sẽ chết dần thôiMà cô ấy...Cũng sẽ như thếBùi Nhiễm Nhiễm ăn từ từ, nhưng cảm thấy món ăn tinh tế ở trong miệng của cô không có chút hương vị, mùi vị như khôngCòn Âu Dương Lập ở phái đối diện cứ luôn nhìn cô, một chút cũng không ăn đến, nhìn thì có vẻ người không có khẩu vị không phải là cô ấy, mà là anh mới đúng“Tôi hôm nay muốn ra ngoài, em ở lại trong nhà, đừng có ý định ra ngoài, cũng đừng có giở trò, nếu như anh quay trở về phát hiện em không ở đây, Dương Dương Noãn Noãn...” anh rõ ràng không có ăn gì, nhưng vẫn lau miệng, đứng dậy nhìn cô, “Nhiễm Nhiễm, anh sẽ rất nhanh quay trở lại”“Tốt nhất đừng có quay trở lại” cô lạng lùng nói“Anh không quay lại, em làm sao mà nịnh anh đây? Chỉ có nịnh được anh mới có cách rời khỏi đây à!” nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy, anh lại đột nhiên cười lên“Vốn dĩ là có thể không phải bỏ đi, đều là lỗi của Cảnh Thần Hạo, mở phiên tòa chuyện lớn như thế, anh làm sao có thể vắng mặt à! Cho dù là thành lập lại tập đoàn Âu Á, cũng không thể để tập đoàn Âu Á sụp đổ” Âu Dương Lập một tay đút trong túi quần, từng bước chân tiến về phía cô, “dù gì tập đoàn Âu Á không phải là Bùi Thị của 6 năm trước”“Đương nhiên không phải, tập đoàn Âu Á nuốt chọn Bùi Thị, phát phì thành một tên béo” một tên mập béo đầy mỡ thừa“Chỉ cần chúng ta bên nhau, thì sẽ không tồn tại chuyện 6 năm trước rồi” anh tin sẽ có một ngày nào đó, tình cảm của bọn họ không phải dễ dàng như thế bị thổi bay mấtBùi Nhiễm Nhiễm ngầng đầu lên nhìn Âu Dương Lập tiến sát lại gần từng phân, lạnh nhạt nói, “anh như thế này...dì Phi biết không?”Sắc mặt của anh sững lại, tư thế vừa hạ mình xuống lập tức đứng thẳng cơ thể lên, “điều này không cần em phải phân tâm”Cô cười lạnh lùng, không có nói thêm lời nàoÂu Dương Lập cần phải nhanh chóng đến phiên tòa, đứng ở tại chỗ nhìn cô một lúc, thì rời điÂu Dương Lập vừa mới đi khỏi, cả căn biệt thự này ngoại trừ bảo vệ, thì chỉ còn lại người làm vừa câm vừa điếc đóTuyết ở ngoài cửa sổ đang rơi, nhưng mà nhỏ đi không ít, vào trong mắt là cả một mảng trắng, tuyết tối qua quả nhiên rơi rất lớnNhưng mà tuyết trong lòng của cô rơi càng lớn hơnTrước đây nhận được tờ giấy của mẹ, cô có nghĩ qua, nếu như sau này bởi vì một nguyên tố nào đó không thể khắng cự phải rời xa anh ấy, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ là kiểu như thế nàyKhông phải còn sống xa cách, là mà sự xa cách của cái chếtCô lại lần nữa cảm thấy trong tim một đợt đau nhói, trong đầu quay chong chóng, tối qua ở trên sàn nhà ngồi cả một đêm, hình như có chút cảm lạnh rồiCô lên trên lầu tìm giấy bút, viết lên hai chữ canh gừng, đưa cho người giúp việc, cô ây nhìn một cái, gật đầu liên tục, rồi chạy vào trong nhà bếpCô cũng từ từ theo sau, nhưng mà đi đến cửa nhà bếp, khi cô vẫn còn muốn tiến vào trong, người giúp việc lắc đầu xuô xuô tay liên tiếp với côCô không thể vào trongCô không thể đánh lại người giúp việc trước mặt sao?Khi trong lòng cô đang tính toán, một bảo vệ áo đen bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô, “Bùi tiểu thư, có chuyện gì cứ việc sai bảo, nhà bếp cô không thể đi vào”Cô nhìn dáng hình của hai người đó, tất nhiên sự chệnh lệch sức mạnh của đàn ông với phụ nữ, cô hoàn toàn không thể đánh lại đượcCô giựt giựt mép miệng, trở lại phòng khách, cái tivi LCD to lớn ở trên bức tường, nhưng lại không thể mở lênCô chỉ có thể nhìn chiếc tivi tinh tế đẹp đẽ trên tường, một cảm giác tuyệt vọng sâu đậm vây quanh cơ thể cô