Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 330: </span></span>330



Lạ thay, khi cô xuống dưới lầu vẫn không thấy bóng dáng của Âu Dương Lập, trong khi đang nghi ngờ thì nghe âm thanh vang dội từ bên ngoài.

"Bùi Nhiễm Nhiễm! Bùi Nhiễm Nhiễm cô mở cửa ra!"

Là tiếng gọi của Hòa Miêu.

Cô bước đến gần cửa ra vào, nói chuyện với vệ sĩ đang canh gác bên trong, "mở cửa đi!"

Vệ sĩ mặt lạnh lùng nói."chủ tịch dặn dò, người nào đến cũng không được mở cửa."

Bùi Nhiễm Nhiễm đã đến đây rất lâu chưa từng giận dữ đến như vậy, nhất thời hai người vệ sĩ nhìn thấy gương mặt xinh xắn của cô ta bỗng giận dữ bèn bị dọa sợ.

Mơ mơ hồ hồ mở cửa ra.

Cửa vừa mở, Hòa Miêu nổi giận đùng đùng bước vào.

Hòa Miêu nhìn thấy cô ta, giươn tay lên muốn tát một cái vào mặt cô ta, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức lùi về sau, "cô đến đây chỉ để đánh tôi thôi sao?"

Điều mà Bùi Nhiễm Nhiễm quan tâm là cô ta đến đây có việc gì?

Nếu như cô ta có thể tìm đến đây, thì những người trong Cảnh gia đều có thể tìm thấy.

"Hehe, quả nhiên là cô à, chim hoàng yến, chả phải cô vẫn rất kiêu ngạo sao? Chả phải cô đã nói tuyệt đối không yêu anh Âu Dương mà, tuyệt đối không nối lại tình xưa với anh ấy sao? Không ngờ rằng cô lại là một người phụ nữ như thế!" Hòa Miêu chưa đánh trúng người cô, bây giờ lại giươn tay lên, đánh cho bằng được Bùi Nhiễm Nhiễm, thì cơn giận trong người mới tan mất.

Bùi Nhiễm Nhiễm bất động thanh sắc lùi về sau, sắc mặt thản nhiên, "con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi nối lại tình xưa, tôi còn muốn rời khỏi đây này? Nếu như cô thích, chúng ta có thể hoán đổi nhau, tôi tuyệt đối sẽ không ngại."

Cô ấy rất muốn rời khỏi đây, cái suy nghĩ này như muốn phát điên lên.

"Cô nghĩ cô nói như vậy, là tôi sẽ tha lỗi cho cô à! Trong bụng tôi còn có đứa con của anh Âu Dương, đến cả gia đình người ta mà cô cũng không buông tha à, lại còn tỏ ra thanh cao, cô thật là lợi hại, không đi làm diễn viên thật uổng phí!" tay của Hòa Miêu rất mỏi, nhưng lại không đụng đến môt sợi tóc của Nhiễm Nhiễm, cô ta đành phải buông xuống."

Bùi Nhiễm Nhiễm di chuyển con mắt, nhìn thấy chiếc bụng nhỏ nhô lên, bây giờ chắc cũng hơn ba tháng rồi, nên mới lớm chớm thấy, nhưng không thật sự rõ ràng.

"Tôi không có ý tranh với cô, nếu cô muốn lấy được tim anh ta, cô không nên la toáng lên như vậy, tôi có một cái chủ ý này." Thật khó có một người ngoài tự dưng đến tận cửa nhà, cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở này.

"Cô nghĩ tôi tin lời cô à?" nếu không phải cô ta cho người theo dõi anh Âu Dương lúc tối qua anh ta đã đến đây.

Thì cô ta vẫn không biết Âu Dương Lập kim ốc tàng kiều, đem Bùi Nhiễm Nhiễm giấu ở một nơi bí mật như vậy.

Ngay cả Cảnh Thần Hạo cũng không hay biết.

Bùi Nhiễm Nhiễm rất muốn tận tâm chỉ dẫn cô ta, biểu hiện của mình vẫn chưa rõ à?

Hay là cô phải ở trước mặt Hòa Miêu tạt ly rượu vào mặt Âu Dương Lập, sau đó giận dữ khôn xiết rời bỏ đi, thì cô ta mới tin mình thật sự không thích Âu Dương Lập hay sao?

"Tôi đã nói với cô rất lâu rồi, giữa tôi và anh ta không có tình yêu gì, chẳng lẽ cô nhìn không ra tôi vốn dĩ bị nhốt nơi này sao? Chỉ cần cô ra ngoài thông báo với người Cảnh gia, tôi sẽ bỏ đi ngay, tự nhiên Âu Dương Lập sẽ là của cô thôi, nếu không tôi ở đây suốt, thì con tim anh ta cũng sẽ không thuộc về cô đâu." Cô ta bây giờ cần phải thoát ngay hôm nay.

Nếu không, ngày mai Âu Dương Lập sẽ thật sự dẫn cô rời khỏi đây, thì cô sẽ không còn cách nào.

"Tôi dựa vào đâu tin cô." Hòa Miêu nhìn chằm chằm vào cô, đã lâu không gặp cô ta, sắc mặt cô ta xem ra đã ổn rồi.

Hồi đó ở trước mặt cô ta là một người phụ nữ xấu xí Bùi Dĩ Hàn, nhưng bây giờ, lông mi cong vuốt nụ cười nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ trắng trẻo hồng hào, cặp mắt to lớn đang chuyển động, cho dù nhìn ở góc độ nào, cô ta cũng là một tuyết sắc đại mỹ nhân.

Đã sinh hai đứa con, vóc dáng lại được bảo dưỡng rất tốt.

Đáy lòng cô ta đang ngầm ngưỡng mộ và đố kỵ!

"Tôi lừa cô thì có lợi ích gì, tôi rời khỏi Âu Dương Lập đáng lý cô phải vui mừng chứ?" Bùi Nhiễm Nhiễm lạnh lùng hỏi lại.

Hòa Miêu nhìn cô ta không giống như đang nói dối, nhưng cái quan trọng bây giờ cô ta không muốn Bùi Nhiễm Nhiễm bên cạnh Âu Dương Lập.

Cô ấy không ở cạnh Âu Dương Lập thì cô mới có cơ hội, nếu mà Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn ở bên cạnh

Cô ta đúng thật không còn cơ hội nữa rồi.

Bây giờ cô ta có mang đứa con trong người của anh Âu Dương, thì sau này Bùi Nhiễm Nhiễm cũng sẽ có mang như thế.

Cái kết quả đó cô ta thực sự không chịu được, không thể được!

"Được, tôi sẽ giúp cô truyền đạt lại, cô ở đây đợi tôi đi!" Hòa Miêu buột miệng đồng ý.

Trong lúc Hòa Miêu vừa muốn đi tìm ông Cảnh, bỗng nhiên vọng lại tiếng xe hơi bên ngoài.

Hai người nghe được âm thanh này đều cảm thấy thất kinh.

Sao Âu Dương Lập lại trở về sớm thế?

Vẻ mặt Hòa Miêu lo âu, nhìn cô ta cầu trợ, "tôi nên làm sao? Tôi không thể để anh ta biết được mình đang ở đây!"

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn ngóng ra ngoài, bây giờ quan trọng không phải là Hòa Miêu nên ẩn nấu nơi nào, mà là chiếc xe cô ta đang đậu bên ngoài, Âu Dương Lập giờ đã biết bên trong đã có người rồi.

"Cô có giúp tôi không? Nếu không giúp tôi thì tôi cũng sẽ không giúp cô!" Hòa Miêu bối rối lên tiếng.

"Tầng 2 phía bên phải có một căn phòng, cô vào trong đó!" đó là căn phòng đối diện cô, bên trong không ai ở.

Hòa Miêu cấp tốc chạy lên lầu, bóng dáng cô ta vừa mới khuất ngay khúc quẹo cua, thì Âu Dương Lập đi vào.

Trong lúc hai người vệ sĩ đang nói chuyện, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức tiến về phía trước, nhưng Âu Dương Lập càng nhanh hơn cô, bước chân như gió đến cạnh cô bắt lấy cổ tay cô, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi!"

"Đi đâu?" không phải là ngày mai mới đi sao?

"Không kịp giải thích rồi, bây giờ đi liền!" Âu Dương Lập kéo lấy tay cô đi ra ngoài, thần sắc rất nôn nóng.

Bùi Nhiễm Nhiễm lại nghe thấy tiếng máy bay, rất gần rất gần, gần hơn mọi lần.

Âu Dương Lập kéo lấy tay cô đi ra ngoài, cô ta nhìn thấy một chiếc trực thăng đang hạ cánh ngay tại vườn hoa rộng lớn, cánh quạt đang chuyển động vù vù.

Âu Dương Lập mở cửa ra, trực tiếp đẩy cô ta vào trong xe.

Xe vừa mới quẹo cua, lúc này bên ngoài cửa, rất nhiều xe đến từ hai bên, thậm chí lần lượt có trực thăng đậu xung quanh biệt thự.

Cô ta nhìn trong số các trực thăng có một người đang bước xuống, cánh quạt thổi bay cái áo xám đậm và mái tóc đen của anh ta, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị trầm đen đúa, làn môi mỏng manh không cười, lộ ra sự không vui thời khắc này.

"Cảnh......"

Miệng cô như bị nghẹn lại.

Hai tay vừa mới đưa lên bèn bị khống chế lại, cột hai tay bằng sợi dây thừng chắc chắn.

Cảnh Thần Hạo!

Anh ta không phải chết rồi sao?

Sao lại còn sống đó?

Tất cả có phải cô đang nằm mơ không?

Nếu như là nằm mơ, vậy thì lần trước trong thư phòng tập hồ sơ bị phong kín mà cô thấy cũng là nằm mơ, đều không phải sự thật!

Nhưng mà cô ta cũng hy vọng cảnh vật trước mắt không phải nằm mơ, Cảnh Thần Hạo không chết, anh ta vẫn còn sống, vẫn còn sống nhăn nhăn và còn đang ở trước mặt cô ta.

Từng bước từng bước tiến đến gần cô.

Cô ta biết rằng trong xe có dán một lớp màng chống nhìn trộm, từ bên ngoài Cảnh Thần Hạo không thể nhìn thấy cô ta.