Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 357: </span></span>357



Chiêu này của anh Hạo quả thật cao siêu, sau này anh kết hôn cũng không cần mấy thứ rể phụ dâu phụ phức tạp nữa.

Thích Thịnh Thiên lúc này tuyệt đối không nghĩ đến, hôn lễ sau này của anh sẽ đơn giản như thế!

Hai người đàn ông bọn họ đang nói chuyện, những người khác đang bận làm chuyện của mình, trông ra cảnh tượng rất hòa đồng ấm cúng.

Bùi Nhã Phán ngồi trước mặt Noãn Noãn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang phía Cảnh Thần Hạo, trên mặt treo nụ cười nhẹ nhàng.

Bùi Nhiễm Nhiễm ngẫu nhiên nghiêng đầu, chạm vào ánh mắt của Cảnh Thần Hạo, cô cười, cũng không có nói gì.

Lúc bữa trưa, Thích Thịnh Thiên cũng ở lại cùng nhau ăn cơm.

Ngày thường trong nhà bốn người ăn cơm đã rất náo nhiệt, hôm nay có thêm hai người càng náo nhiệt hơn.

“Anh Hạo, cả gan hỏi anh một câu, cho phép phá động phòng không?” Thích Thịnh Thiên ở bàn cơm uống hai ly xong, gan đã to hẳn ra.

“Không được.”

“Không thú vị, anh là người sớm kết hôn nhất trong tụi em, anh cũng không cho, vậy tụi em……” Anh chú ý đến một ánh mắt lạnh lùng quét đến, “Không phá nữa!”

Trời lớn đất lớn cũng không quan trọng bằng tâm trạng của anh Hạo, bọn họ không dám làm bậy ở hôn lễ của anh.

Phải biết rằng hôn lễ này là chuẩn bị từ năm ngoái đến bây giờ, quãng thời gian bên trong chỉnh sửa từ hôn lễ phương tây hiện đại trở thành một hôn lễ phương đông đời hán.

Nhưng tất cả những thứ này Bùi Nhiễm Nhiễm đều không biết.

Bùi Nhiễm Nhiễm vừa nãy nghe được bọn họ nói phá động phòng, trong lòng có rất kháng cự, cô mới không muốn đâu!

Đêm kết hôn Cảnh Thần Hạo đã đày đọa cô đủ rồi, mới không muốn cùng bọn họ chơi trò chơi ấu trĩ nhàm chán như thế.

Cho nên phản ứng vừa nãy của Cảnh Thần Hạo vừa đúng ngay tâm ý cô.

Bùi Nhã Phán và Thích Thịnh Thiên ngồi đến tận buổi tối mới rời khỏi, còn Bùi Nhiễm Nhiễm nói quy tắc trước khi kết hôn không gặp mặt, không động phòng đều từ bỏ sạch sẽ.

Thấm thoát đã đến thứ hai, Bùi Nhiễm Nhiễm vừa vào công ty đã nhìn thấy hình bóng của Lâm Tri Hiểu.

Cô ấy phút chốc đã xông đến trước mặt cô, trốn sau lưng cô, còn đối diện bọn họ, Thích Thịnh Thiên đang ung dung từ tốn bước đến.

“Anh Hạo, chị dâu!” Anh lễ phép chào hỏi, ánh mắt tiếp theo chú ý vào Lâm Tri Hiểu sau lưng bọn họ.

Đối với chuyện thế này, Cảnh Thần Hạo không muốn tham gia chút nào, thế là không khách sáo đi vào trước.

“Nhiễm Nhiễm, cậu phải cứu tớ!” Lâm Tri Hiểu nắm chặt lấy eo của cô, âm thanh khẩn cầu bên tai cô vang lên, “Nhiễm Nhiễm, Thích tổng muốn giết tớ!”

“Cậu đừng khùng, cùng lắm anh ta muốn ăn cậu thôi.” Anh ta làm sao có thể giết cô ấy được, nỡ lòng sao?

“Vẫn là chị dâu thấu tình đạt lý, tại sao người phụ nữ lại không hiểu chứ!” Thích Thịnh Thiên cười đi về hướng bọn họ.

Lâm Tri Hiểu kéo cơ thể Bùi Nhiễm Nhiễm từ từ bo cua, “Thích tổng, anh rộng lượng một chút, tha cho tôi đi! Được không?”

“Tôi làm gì cô chứ? Tôi muốn cô đem những tài liệu tôi cần đưa tôi, cô chạy nhanh quá làm gì?” Càng đáng ghét hơn nữa không ngờ còn chạy vào đằng sau chị dâu, không phải cố ý sao!

“Trong tài liệu anh cần bao gồm cả sổ hộ khẩu của tôi?” Đừng đùa nữa, tưởng rằng cô không biết là muốn gì sao?

Sổ hộ khẩu?

Bùi Nhiễm Nhiễm nhếch mép lên, đúng là anh em! Cách thức làm việc cũng giống nhau, quả nhiên là gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà!

Chiêu thức này là ngày trước Thích Thịnh Thiên đến nhà, Cảnh Thần Hạo dạy anh đấy!

Cô tại sao cảm thấy trường hợp thứ hai có khả năng hơn!

“Tôi xem tài liệu của trợ lý tôi không được sao? Cô không cho thì cũng được, tôi đi tìm……bác trai bác gái.” Vẻ mặt Thích Thịnh Thiên niềm nở nhìn vào cô.

Thật ra anh chỉ đùa mà thôi, ai biết lại dọa cô đến chạy nhanh như thế, kiểu đùa như thế sau này vẫn là không nên nói.

Lỡ như dọa chạy cô mất thật, vậy sau này không còn thú vị nữa!

“Thích tổng, tôi phát hiện anh đúng là một tiểu nhân!” Lâm Tri Hiểu trốn ở đằng sau Bùi Nhiễm Nhiễm nói.

“Đồng ý.” Bùi Nhiễm Nhiễm đương nhiên phải nói giúp cho bạn thân của mình.

“Hai người đều là kẻ xấu, thông đồng nói bậy, vu khống danh dự của tôi!” Thích Thịnh Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn vào hai người bọn họ, bất chợt lắc đầu.

“Thứ gọi là danh dự anh có sao?” Lời nói này của Lâm Tri Hiểu vẫn là nói ở đằng sau Bùi Nhiễm Nhiễm.

“Lâm Tri Hiểu, cô qua đây, tôi bảo đảm không đánh chết cô.” Anh đường đường là Thích nhị thiếu gia từ khi nào lưu lạc đến ngay cả danh dự cũng không còn rồi.

“Được rồi.” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn vào Thích Thịnh Thiên, “Muốn cãi đóng cửa từ từ cãi, đừng làm ồn ở đây.”

Lâm Tri Hiểu bĩu bĩu môi, “Nhiễm Nhiễm, chúng ta cùng nhau vào!”

Cô mới không muốn đứng ở đây tiếp tục tranh cãi với Thích Thịnh Thiên, lần đầu tiên của cô! Lần đầu tiên không có bất kì ấn tượng gì!

Nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Lâm Tri Hiểu, trong lòng Thích Thịnh Thiên hài lòng đi trước, hôm nay tha cho cô trước.

Đợi sau khi anh Hạo chị dâu kết hôn rồi, không còn bận lắm, bọn họ có thời gian lãng phí.

Thích Thịnh Thiên không làm khó nữa, Lâm Tri Hiểu vẫn là một chút kinh ngạc, nhưng nhiều hơn nữa là vui mừng, chỉ cần bọn họ sau này đều như thế là được.

Thấm thoát đã đến thứ tư.

Ngày này thời tiết trong lành, gió mát trời nắng, là một thời tiết khó gặp được, càng quan trọng hơn nữa hôm nay là hôn lễ của Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm.

Đúng là vạn người ngắm nhìn, chỉ riêng là khách vào nhà hàng đã dùng đến tận ba tiếng đồng hồ, xe sang cùng một kiểu dáng đậu ở bên ngoài.

Nhưng hôn lễ này không có mời phóng viên, vì Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn đến lúc tiến hành hôn lễ mẹ của cô đột nhiên xuất hiện cản trở hôn lễ này, cô không muốn nhìn thấy hình ảnh ấy, bị cả thế giới chú ý.

Lúc này một mình cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi, trên người mặc bộ lễ phục cưới mão phượng màu đỏ, nhàm chán lắc những hạt châu trên đầu, tuy rằng những tập tục hôn lễ khác bọn họ không có tuân thủ, nhưng hôm nay cô đã dặn trước Cảnh Thần Hạo, không cho anh bước vào gặp cô.

Người xưa nói trước hôn lễ hai người gặp nhau không may mắn.

Cô không phải là người mê tín, chỉ là đơn thuần muốn bọn họ hạnh phúc, có thể thuận lợi hoàn thành cuộc hôn lễ này.

Đột nhiên, cửa trong phòng từ bên ngoài mở ra, cô theo phản xạ nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cảnh Thần Hạo bước vào.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô tức thời giận dữ, “Anh bị gì thế? Không phải đã nói là không được gặp mặt trước sao?”

“Anh muốn gặp em.” Anh khóa trái phòng lại, ung dung bước đến phía cô.

Cô yên tĩnh ngồi trên giường, khuôn mặt luôn trang điểm nhẹ hay không trang điểm hôm nay lại được trang điểm rất tinh tế, bờ môi hồng nhẹ hơi đỏ, anh đã không nhịn được muốn cắn một miếng.

Cho nên sau khi anh qua đến, việc đầu tiên là cúi đầu hôn lấy nỗi nhớ của anh đang trên bờ môi của mình.

“Uhm uhm uhm……”

Anh đang làm gì thế?

Trang điểm của cô, sắp nhòe rồi!

Cô nhấc chân đá anh một cái, có chút dùng sức, Cảnh Thần Hạo mới không tình nguyện buông cô ra, bờ môi hồng nhạt phủ lên dấu ấn màu đỏ.

Cô bất chợt cười ra.

Anh mặc bộ hỷ phục màu đỏ, trên đó may con rồng vàng giơ nanh múa vuốt, với khí chất bên trong anh có chút không hợp, nhưng rất phù hợp với mặt cao nhã quý phái của anh.

Cô đáng tiếc là tại sao anh không mang nón qua đến, cô nhớ có một cái nón.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn anh đồng thời, Cảnh Thần Hạo cũng đang nhìn cô, màu đỏ thật ra rất hợp với cô, làn da cô trắng, màu đỏ hợp với khuôn mặt trắng trẻo của cô, trong trắng hiện đỏ.

“Rất đẹp.” Anh nói.