Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 362: </span></span>362



Cô một lần nữa nhắm đôi mắt lại, cứ như thế đổ mình xuống giường, đến tư thế đều không có thay đổi

Có thể là bởi vì quá mệt mỏi rồi, cô nhắm nghiền đôi mắt rồi nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ

Tề Viễn Dương trong tay cầm chùm chìa khóa, từng bước chân nhẹ nhàng tiến vào, nhìn thấy tư thế cô nằm trên giường, đôi mắt đào hoa từ từ truyền đến ý cười, lười nhác đến mức giày đều không có cởi bỏ

Người phụ nữ này, không phải chỉ là một người đàn ông thôi mà!

Trên thế giới này còn thiếu người đàn ông của cô ấy sao, ngốc nghếch!

Vì một người đàn ông mà tổn thương thành thế này!

Thôi vậy, xem trên mặt cô ấy buồn đau thế này, anh sẽ giúp cô ấy một lần

Anh nhét chùm chìa khóa vào trong túi quần, hạ mình xuống, giúp cô ấy cởi bỏ đôi giày

Sau đó đi đến bên cạnh giường, giơ tay ra hướng về phía người cô ấy, nhưng mà khi đang ở giữa không trung thì ngừng lại, con ngươi màu nâu di chuyển, tĩnh lặng nhìn tư thế đó của cô ấy

Anh nếu như thật sự chạm vào cô ấy rồi, không biết khi cô ấy tỉnh lại thì đôi mắt đầy giận dữ như sấm sét

Nhưng mà cô ấy cứ như thế này mà ngủ, thật sự sẽ không bị thiếu dưỡng khí chứ?

Quả quyết đưa tay ra kéo lấy đôi tay của cô ấy, chuẩn bị kéo người của cô ấy để cô ấy ngủ ở giữa chiếc giường, nhưng tay của anh vừa mới chạm đến cánh tay của cô ấy

Anh đối diện với đôi mắt đã khóc qua, trừng trừng nhìn anh, “tay, bỏ ra”

“Em tự xem bản thân mình ngủ thế nào” anh lập tức thu cánh tay lại, cảm giác không tồi, mềm mềm khá là thoải mái

Cô xê dịch đến ở giữa giường, kéo lấy chiếc chăn ở trên giường đắp lên người, “Cảnh Thần Hạo, anh ta sẽ tìm đến đây không?”

“Vậy thì phải xem em là muốn bị anh ta tìm thấy hay là không muốn bị anh ta tìm thấy” tất cả điều này đều phải xem ý của cô ấy thôi

Nếu như cô ấy muốn, nộ trong một tiếng bảo đảm Cảnh Thần sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy, nếu cô ấy không muốn, một tháng đều đừng có mong sẽ xuất hiện ở trước mặt cô ấy

“Không muốn!” có thể anh ấy cơ bản đều không có dự tính đi tìm cô

Lại một lần nữa đổ người lên giường, da mắt của cô từ từ nhắm lại, “vì vậu anh rốt cuộc có thể để tôi một mình yên tĩnh không?”

“Tôi làm sao không có để cho em một mình yên tĩnh?” anh rõ ràng đứng ở bên cạnh giường rất yên lặng

“Dương Dương Noãn Noãn thế nào rồi?”

“Quả đoán cướp về”

Cô vừa mới nhắm dôi mắt lại lại lần nữa mở ra, cho dù cô và Cảnh Thần Hạo không thể ở bên nhau, anh ta chắc cũng sẽ chăm sóc tốt cho Dương Dương Noãn Noãn chứ?

“Tôi thấy em nhàn đến buồn chán rồi, muốn bị nhốt trong tù phải không?” nếu như Dương Dương Noãn Noãn đều không còn nữa, Cảnh Thần Hạo khẳng định sẽ tìm đến tận gốc để tìm cô

Cô bây giờ vẫn có một chút không muốn gặp anh ta

“Lại đâu có phải là chưa đi qua!” Tề Viễn Dương tùy tiện nói

Nghe thấy lời nói không hề quan tâm, cô lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, “không quản nói thế nào hôm nay cảm ơn anh, có thể vẫn còn phải ở đây làm phiền anh một thời gian”

Cô chắc tạm thời không thể ra ngoài rồi, nếu như Cảnh Thần Hạo lại tìm cô, nhất định ra ngoài sẽ bị tìm thấy ngay

“Em làm phiền cả đời tôi đều sẽ không nhăn nhó một chút nào, ai kêu em là trưởng bộ phận đắc lực nhất của tôi chứ! Nếu như em nghĩ xong rồi, vị trí tổng thanh tra để lại cho em!” anh cười cười, quay người rời khỏi căn phòng

Phát sinh chuyện lớn như vậy, cô đích thực cần một mình từ từ bình tĩnh suy nghĩ

Tề Viễn Dương đóng cánh cửa lại, nhưng trong phòng vẫn giữ nguyên đèn sáng, cô đứng dậy hạ tấm mành che cửa sổ xuống, mới lại nằm lên giường

Trong đầu đang hỗn loạn khiễn cô một lần nữa nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ, giấc ngủ này thế mà lại mơ gặp rất nhiều, trong mơ phát sinh quá nhiều quá nhiều chuyện

Cô mơ thấy bố mình vẫn còn sống, cô bỗng nhiên biến thành hình dáng lúc 10 tuổi, cả nhà bọn họ vui vẻ sinh sống cùng với nhau, ngoảnh mặt đi cái cô lại ở cùng với Dương Dương Noãn Noãn, còn có cả Âu Dương Lập, Cảnh Thần Hạo bọn họ đều xuất hiện trong giấc mộng của cô

Cô đã rất lâu rồi không có nằm mơ giấc mộng nào phức tạp thế này

Cảnh mộng kết thúc lại là cảnh cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh bên trên phủ đầy hoa tươi đứng ở trên lễ đường, Cảnh Thần Hạo đối diện với cô, người dẫn chương trình ở bên tai đọc lời tuyên thệ

Trên mặt hai người bọn họ đều mang nụ cười hạnh phúc, sau đó cô bỗng nhiên nhìn thấy Cảnh Thần Hạo khuôn mặt từ từ mờ đi, đột nhiên biến thành một người khác, cô không thể nhìn thấy anh ấy nữa

“A.....”

Cô từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, xờ lên trên trán, phát hiện trên trán đã phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng

Trong căn phòng tối om, cô ở trên giường lần mò, bật công tắc chiếc đèn bàn màu vàng hoàng hôn, dần dần có chút ánh sáng, nhưng trong con tim của cô lại trống vắng

Một chỗ lạ lẫm, chỉ có một mình cô

Ở bên cạnh cô có thể sẽ không có một người đàn ông lạnh lùng cao quý như thế nữa

Cô bỏ đi quá vội vàng, đồ gì cũng không có cầm theo cứ thể mà đi mất, cô đến chứng minh thư cũng không có đem theo, Cảnh Thần Hạo chắc sẽ nghĩ đến cô cơ bản sẽ không đi quá xa

Cô xuống khỏi giường, kéo bỏ rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đã hoàn toàn tối om rồi, cả trang viên đều không có mở đèn, cơ thể ở trong hoàn cảnh như thế này, yên tĩnh đến có chút đáng sợ

Lại lần nữa kéo rèm cửa sổ lại, cô mới đi xuống dưới tầng

Khi cô vẫn còn đang ở trên cầu thàng nhìn thấy Tề Viễn Dương trên người mặc chiếc áo tắm màu xám ngồi trên ghế so-pha, cổ áo có chút mở rộng, trong tay cầm chiếc ly chuyên dành cho rượu vang đỏ vô thức lắc nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm lên màn hình ti vi phía trước, trên đó đang chiếu kịch opera nhàm chán

“Tỉnh rồi? Muốn ăn cái gì?” Tề Viễn Dương liếc ngang chú ý đến cô ấy đi xuống, từ từ hỏi, nhưng mà ánh mắt của anh ta vẫn nhìn thẳng lên màn hình tivi

Diễn viên nữ chính trên màn hình vừa mới bị mẹ của nam chính hất một cốc cà phê lên người, tiếp ngay sau đó mẹ nam chính giơ tay lên luôn đánh lên mặt của nữ chính, người con gái đưa tay lên nắm lấy cổ tay của bà ấy, gạt bỏ tay của bà ấy ra, lạnh lùng nói, “tôi với anh ấy thực lòng yêu thương nhau!”

“Ha ha...” Tề Viễn Dương xem đến đoạn này, con mắt nồng hàm ý cười nhạo, “tình yêu thật sự đều là dùng để chà đạp”

“Nhìn không ra anh lại có thể nói là ra lời như thế, trước đây đã từng bị tổn thương qua?” anh ta nhìn có một vẻ ngoài vô tâm, thế mà lại có lúc bị tình yêu gây tổn thương

Anh ta có một khuôn mặt yêu nghiệt tinh tế như thế, có tiền có quyền, ai mù mắt rồi mới bỏ rơi anh ta

“Xem ra tổn thương hôm nay của em đã ổn rồi” lại có tâm trạng trêu chọc anh

“Anh muốn nhìn thấy điệu bộ yếu đuối bất ổn của tôi? Thật xin lỗi đã khiến anh thất vọng rồi!” cô từng nghĩ như thế qua, nhưng mà như thế thì có tác dụng gì?

Nhưng không thể phủ nhận, con tim của cô lúc này đã rất đau

Sau khi trải qua Âu Dương Lập, cô dường như không có tiếp xúc gì với những người đàn ông khác nữa, cong đối với người đàn ông trước mặt này

Lúc mới đầu chỉ là mối quan hệ làm việc giữa cấp trên và cấp dưới, thành tích công việc của cô không tồi, thời gian hợp tác với anh ta liền nhiều lên, thêm vào đó đều là người cùng một quốc gia, cảm giác so với người khác càng thêm quen thuộc hơn chút, thường xuyên qua lại dần dần thân hơn

Sau đó càng là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, nhìn thấy dung nhan thật sự của cô ấy

“Thất vọng thì không có, khá tuyệt vọng” anh đột nhiên lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của cô ấy

Bùi Nhiễm Nhiễm lườm anh một cái, “anh không phải vẫn chưa có ăn sao?”

“Tôi là loại người đàn ông không có lương tâm đó sao? Đương nhiên là đợi em cùng ăn rồi” anh cầm chiếc ly rượu đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn ti vi, bình luận, “thật là cẩu huyết”

Bùi Nhiễm Nhiễm đi đến trước mặt anh ta, không có nói gì, phim trên ti vi đương nhiên rất cẩu huyết, không đủ cẩu huyết có người xem sao?

Cuộc sống đã đủ nhàm chán rồi, đương nhiên cần xem chút ít cẩu huyết, những chuyện mà trong cuộc sống không gặp phải

Trên mặt bàn ăn nửa bán cầu màu trắng đặt chiếc đĩa thịt bò bít-tết tinh tế, Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bàn ăn này, thật sự muốn hất đĩa thịt bò bít-tết ở trước mặt lên mặt anh ta

Đây phải ngồi thế nào?