“Nhiễm Nhiễm, Em là vợ anh, cả thế giới có thể vứt bỏ anh, ghét anh nhưng em thì không được.” Anh đợi cô lâu như thế, tìm cô lâu như thế, cái nhận được là đáp án này sao? Đôi chân đang khép chặt của cô bị anh tách ra, tế bào toàn thân cô đều đang chống cự.“Đừng!”“Ọc…”Cô vừa ợ lên, mấy ngày nay cô ợ lên ghê gớm. giờ cô lại bị.Cô phát hiện cái ợ này của cô rất có tác dụng.Người cô lập tức bò ra đầu giường, “Ọc, ọc….”Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cả người ngơ ra, thấy cô ói như thế, mặt trắng bệch, nhưng chẳng ói ra gì.“Nhiễm Nhiễm, em sao thế?” Anh nhanh chóng kéo chăn ôm chặt cô, kéo dây kéo quần lên, ôm cô xuống dưới lầu.Anh đi rất nhanh, Bùi Nhiễm Nhiễm ói ra thật mà nói ra ngay người của Cảnh Thần Hạo, anh không có cảm giác, ôm cô vào xe.“Bệnh viện!”“Không, Cảnh Thần Hạo em không đi.” Cô lắc đầu, đáng xấu hổ là người cô được bao bọc trong tấm chăn kia hoàn toàn trần trụi.Sắc mặt Cảnh Thần Hạo lạnh lùng, “đi!”Cô ói như thế, không đi bệnh viện khám thử, sao anh yên tâm.“Em chỉ say xe, dạ dày không khỏe.” Cô vừa lái xe, chưa ăn sáng, đây là lý do thuyết phục.Mà lúc này, Cảnh Thần Hạo vốn không nghe cô nói, chạy xe đến Trang Viên Bùi Gia.Bùi Nhiễm Nhiễm nhắm mắt không thèm để ý anh, mùi thuốc trên xe nồng nặc hơn mùi trên cơ thể anh, cô cuối cùng đã hiểu sao cô ói ghê gớm như thế.Ngửi thấy mùi thuôc, lúc cô có bầu ngửi thấy mùi thuốc là khó chịu, giờ không chỉ dạ dày, tim cô, cả người cô đều không khỏe.“Ọe…” Cô lại ợ lên, chỉ là ợ, mà cảm giác tim gan phèo phổi đều ra ngoài hết.“Cảnh Thần Hạo, anh đổi xe khác, xe này mùi khó chịu…” Cô nhìn anh, mặt trắng bệch, môi khô ráo.“Đổi!” Cảnh Thần Hạo thấy cô khó chịu như thế, lòng càng khó chịu hơn, đến thở cũng đau.Anh muốn gặp lại cô, chứu không phải như thế.“Ngừng xe!” anh lạnh lùng căn dặn, khuôn mặt anh tuấn đầy sự lo lắng, sốt ruột.Chiếc xe hiệu Lincoln dừng lại, đại boss ôm Bùi Nhiễm Nhiễm đang nằm trong chăn xuống xe, đứng bên đường, cao lớn lạnh lùng, anh tuấn ôm người đàn bà trong lòng.Xe bên đường bất giác từ từ chậm lại, đều nhìn người đàn ông vô cùng cao quý kia, ôm 1 người đàn bà, bên cạnh họ còn có chiếc xe hiệu Lincoln dài.Thật lạ quá!Rất nhanh, trước mặt họ có chiếc xe Rolls Royce, Cảnh Thần Hạo lập tức ôm Bùi Nhiễm Nhiễm ngồi lên xe, xe không có mùi khói thuốc, Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy ổn hơn nhiều.Nhưng nếu cô đến bệnh viện, chắc là chuyện cô có thai sẽ không giấu được.Đến lúc đó làm sao? “Anh thả em đi được không? Em nói anh tham quả là tham mà!” Mặt nhỏ nhắn của cô trấn tĩnh, nhưng sắc mặt không tốt lắm, khiến người nhìn đau lòng.Cảnh Thần Hạo không trả lời cô, chỉ cúi đầu hôn bờ môi cô, bờ môi anh đã nhớ rất nhiều.Dù cô nói gì anh cũng không nghe lọt.Lâu lắm anh vẫn không nỡ buông ra, nếu có thể anh thật không muốn buông ra, anh sợ buông tay cô sẽ biến mất.“Bùi Nhiễm Nhiễm, chuyện rời khỏi nhà sau này em đừng nghĩ đến nũa, anh sẽ không cho em cơ hội bỏ đi nữa!” Cô lại chủ động dâng tận cửa, để cô đi lần nữa không phải là phong cách của anh.Anh vẫn cứ ôm cô rất chặt, ánh mắt như muốn nói rõ với cô, anh thật sự không buông cô ra.Nhưng sao lại thế chứ?Ở bên cô còn có người đàn bà khác?Anh thật quá yêu mình, nhưng cô không thích người đàn bà khác lại đẻ con cho anh ta.Cô bé tên Tiểu Vũ thất sự rất dễ thương, sao anh nhẫn tâm không gặp nó, ngay đến cha mình là ai nó cũng không được phép nhắc.Mắt thấy đã đến bệnh viện, môi cô trắng bệch, rồi nói, “Em có thai rồi, không phải con anh.” “Kẹt....”Cảnh Thần Hạo cảm thấy chắc tai anh vừa sản sinh ảo giác, người đàn bà anh yêu có bầu, mà đứa trẻ không phải con anh!Không của anh thì là của ai?Anh lại nắm chặt tay cô, nắm đến nỗi phải khiến cô hoàn toàn nằm trong người mình mới thôi.“Anh thả tôi ra đi! Chúng ta ly hôn! Đơn ly hôn tôi vừa ký, Dương Dương Noãn Noãn theo tôi chắc anh không có ý kiến chứ? Có ý kiến cũng không cho tụi nó theo anh, anh vốn không phải là người cha có trách nhiễm!” ngữ khí cô bình thản, nhưng giọng điệu nói 2 từ cuối, lại rất nặng nề.Cho dù anh tốt với Dương Dương Noãn Noãn, nhưng anh đối với Tiểu Vũ thì sao!Đó là con anh, sao anh có thể làm thế!Xe tiếp tục hướng đến bệnh viện, lúc này đã lái vào trong.“Cảnh Thần Hạo, anh có nghe lời tôi nói không, có thai rồi, 1 tháng, đó là lúc tôi rời xa anh, con..không phải của anh.” Cô chỉ có cách nói vậy Cảnh Thần Hạo mới tha cho cô.Cảnh Thần Hạo không nói gì, sau khi xe ngừng thì ôm cô xuống xe, vội vã bước vào trong.“Anh làm gì?” Ánh mắt cô đanh thép nhìn anh.“Phá thai!” Nhiễm Nhiễm của anh tuyệt đối không thể có con với người khác, không được!“Nhiễm Nhiễm không phải em không thích có con nữa sao? Vậy chúng ta không sinh nữa, được không?” Nếu là con anh, anh sẽ không do dự để cô sinh ra, nhưng nếu không phải con anh.Đứa trẻ này không nên đến với thế giới này.“Cảnh Thần Hạo, anh dám bảo tôi phá thai, tôi sẽ hận anh cả đời!” Tay cô vô sức đánh vào ngực an, bộ ngực rắn chắc.“Nhiễm Nhiễm ngoan, không đẻ là vì tốt cho em.” Bọn họ 1 tháng không gặp, lại xảy ra chuyện này.Anh không thể tha thứ cho mình, càng không thể tha thứ cho cô.Cô lại dám cùng người đàn ông khác....“Cảnh Thần Hạo, anh biết người phụ nữ phá thai sẽ bị tổn hại nhiều lắm không? Tôi có thể cả đời không có thai được!” Cô đột nhiên yếu ớt lên tiếng, đôi mắt mơ màng nhìn anh, “Tôi không phá, chúng ta ly hôn, anh đừng quản tôi!”“Em đừng mơ.” Tin anh đi tản bộ ở Bối Tĩnh Nguyệt về, chỉ sợ cô không biết, để cô từ trở về.Cô đã trở về, nhưng lại đem theo con người khác.Bùi Nhiễm Nhiễm đang nói chuyện, nghe âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai, tim cô như rơi vào địa ngục.Anh n ói, “Không chần chứ, lập tức chuẩn bị!”“Nhiễm Nhiễm, nhanh thôi.” Anh không đặt cô lên giường bệnh, mà ôm cô lên bàn phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật vừa mở, người cô đã bị anh kép vào, lấy áo bệnh nhân mặc cho cô.