Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 420: </span></span>420



“Cứ nhìn em như thế, em làm sao mà ngủ được?” Cô cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được ánh nhìn nóng hổi của anh, muốn phớt lờ đi cũng khó.

“Anh cứ thích nhìn em như thế.” Bất kể là ngày xưa hay là bây giờ, cô ngủ rồi anh vẫn chưa ngủ, cứ nhìn cô như thế.

Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực, cô ngày xưa không cảm thấy nóng hổi như thế, tại sao cảm giác bây giờ không giống nhau?

“Anh muốn hỏi em chuyện của lúc chiều ở công ty đúng không?”

“Uhm.”

“Anh muốn nghe sự thật, cho dù sự thật đó sẽ khiến anh không vui?” Cô không muốn nói, nhưng nếu như anh muốn biết thật, cô có thể nói.

Như nói xong phải làm sao?

“Đương nhiên.”

Không phải sự thật cô tại sao phải nói, anh muốn biết sự thật.

Cô đột nhiên kề sát bên cạnh anh, đôi tay ôm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực anh, nhỏ tiếng thì thầm, “Cảnh Thần Hạo, anh có phải đắc tội mẹ em rồi?”

Cảnh Thần Hạo ôm lưng cô, không hiểu ý trong lời cô, “Chắc là không có.”

Trước đó chưa sống chung với nhau, làm sao có thể đắc tội Bối Tịnh Nguyệt được!

“Vậy anh không được thích.” Cuối cùng có người không thích anh rồi, nhưng người đó lại là mẹ của mình.

“Anh……” Cảnh Thần Hạo cúi đầu hôn lên trán cô, “Mẹ vợ đại nhân nói gì rồi?”

Anh vẫn chưa tìm được bà, Nhiễm Nhiễm không ngờ lại có tin tức.

Hai mẹ con họ có phải cố ý không?

“Bà ấy nói không thích anh, không muốn em gả cho anh!” Ba chữ không được phép giọng điệu nặng nề quá, cô không muốn nói.

“Lời gốc?”

“Cũng xem xém ý như thế.” Lời gốc cô không dám nói.

“Nhiễm Nhiễm, mẹ vợ đại nhân người ở đâu?” Anh nhất định phải nhận được sự chấp thuận của nhạc mẫu đại nhân, nếu không sau này bỏ nhà ra đi, tim của anh sẽ chuột rút mất.

“Em cũng không biết, bà ấy chỉ là để lại thư cho em rồi không thấy nữa.” Tay nhỏ của cô vẽ vòng tròn ở sau lưng anh, “Vào lúc năm ngoái, ngày đó lúc anh đi nhà Vivian rước em.”

“Em không phải cố ý không nói anh nghe, chuyện thế này nói anh nghe trái lại lại không vui, liền nhịn đến giờ chưa nói!”

“Còn nữa……Bùi Nhã Phán từ tay anh lấy đi miếng ngọc bội là của em đấy, nếu không anh tưởng rằng em sẽ tin lời một mặt của cô ta sao, đồ của em anh đi giao cho người phụ nữ khác!”

“Hơn nữa miếng ngọc bội trước đó là em ở phòng nghỉ ngơi anh phát hiện được, đặt ở túi áo sơ mi bên trong, vị trí thân mật như thế, anh nói cà phê đổ lên áo, lý do vào trong thay đồ em làm sao có thể tin được?”

Cô một hơi nói ra rất nhiều nghi hoặc đè nén trong lòng, nói ra rồi cảm giác tốt hơn nhiều.

Thì ra không phải chuyện gì cũng thích hợp đè nén trong lòng!

Cảnh Thần Hạo đang im lặng nghe, khuôn mặt dần dần lộ ra cơn lạnh, đặc biệt là sau khi nghe thấy cô nói bản thân giao đồ của cô cho Bùi Nhã Phán.

Anh không biết miếng ngọc bội đó là của cô thật, vì Bùi gia chủ yếu là ngọc khí, cho nên lúc nhặt được ngọc bội, có cảm giác rất thân thiết, liền cứ giữ bên mình.

“Chuyện hôn lễ anh cứ việc giận đi, trách em trách em đều trách em, lời của mẹ nói anh cũng đừng để trong lòng, bà ấy có thể chỉ là nói đùa, huống chi cũng tìm không được bà ấy đang ở đâu.”

Cảnh Thần Hạo nắm chặt tay cô, “Nhiễm Nhiễm, lỗi của anh, không trách em.”

“Được được rồi, lỗi của anh! Vậy em ngủ đây, ngủ ngon.”

Và như thế ngủ trong lòng anh, nhắm mắt yên tĩnh bước vào giấc ngủ.

Nghe thấy tiếng hơi thở nhẹ nhàng của cô, Cảnh Thần Hạo từ từ nằm xuống, ôm lấy cô vào lòng, nhưng lại khó lòng ngủ được.

……

Ngày hôm sau, văn phòng tổng tài Cảnh thị.

Bùi Nhiễm Nhiễm cầm ly cà phê đặt lên bàn anh, mới nghĩ đến lời nói của Tào Lệ Phi lúc tối hôm qua gặp được bà ta.

“Sinh nhật Âu Dương Lập anh đi không?” Cô cảm thấy anh không thể nào đi.

Cảnh Thần hạo ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn thị ý cô qua đây, “Đi.”

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng trước mặt anh chưa động đậy, thời gian đi làm mới không muốn đến lòng của anh.

“Anh muốn đi thật? Anh không thích những sự kiện đó thì đừng nên đi, anh ta không phải đang tại ngoại sao? Dự đoán tiệc sinh nhật có rất nhiều người, chuyên đi lôi kéo chuyện hợp tác.” Cô không dám tưởng tượng nếu anh đi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người xông đến bên cạnh anh.

“Anh không đi người khác làm sao đi?”

Bây giờ tập đoàn Âu Dương cận kề phá sản, nếu như không có anh đi, những người ở thành phố A căn bản sẽ không đi.

Cây đổ khỉ phân tán, ngày xưa kẻ vây xung quanh vô số, bây giờ sắp sụp đổ rồi, xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng đi giúp đỡ khẳng định không có.

“Qua đây, anh có chuyện nói em nghe.” Đại boss móc tay về phía cô, đôi mày nhíu lên, cảm giác rất là mập mờ.

Có chuyện gì không nói thẳng được sao?

Cứ khăng khăng đi qua đó mới nói?

Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực đi qua đó, khuôn mặt nhỏ nhìn vào áo sơ mi màu hồng nhạt bên trong bộ vest màu đen của anh, sáng hôm nay cô nhất định phải bắt anh mặc nó.

“Có cảm giác cả người đều mới mẻ hơn không?” Cô cười nhẹ nhìn anh.

Đại boss nhếch mép lên, ôm lấy cô đặt trên đùi, “Có sao?”

Anh không hề cảm thấy có gì khác nhau, anh không khó chịu về áo quần, đều là tốt nhất.

Nhiễm Nhiễm mua cho anh càng tốt.

“Có!” Cô không nói lời trái lương tâm, nhưng trông rất đẹp thật!

Chồng của mình không nên keo kiệt lời khen thưởng.

“Tìm được một nhân chứng, có thể chứng minh năm đó ba em là bị oan ức, cho nên nhất thiết đi.” Bọn họ không đi làm sao ở trước mặt Âu Dương Lập nói ra hết.

“Nhân chứng gì?” Cô tại sao cái gì cũng không biết.

Chuyện là như thế này, năm đó Bùi phụ bị vu khống có việc làm ăn qua lại với tội phạm ma túy, thật ra cái tên tội phạm ma túy chỉ qua là một kẻ ở những nơi hỗn tạp bán đại loại một ít bột ma túy thôi.

Cảnh Thần Hạo ngày xưa luôn cho rằng, tội phạm ma túy bọn họ tìm là đại nhân vật rất có bối cảnh, cơ bản sẽ không để mắt đặt vào trên người những kẻ vô danh tiểu tốt.

Gần đây phát hiện được cũng là vì người đó ý đồ muốn uy hiếp Tào Lệ Phi, hơn nữa còn là dùng chuyện của Bùi gia vào sáu năm trước.

Đúng lúc bị bắt được tín hiệu, bây giờ người cũng tìm ra rồi, đang được bảo vệ, trả tiền đương nhiên là đồng ý làm chứng.

“Nhưng anh trước đó nói có liên quan đến mẹ em? Có liên quan gì đến mẹ em?” Tội phạm ma túy không thể nào chứ!

Mẹ ngày nào cũng ở nhà làm phu nhân hào môn, tiền trong nhà dùng không hết, tại sao có thể đi làm chuyện nguy hiểm như thế?

Ánh mắt đại boss tụ lại, đưa tay dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói, “Dọa em thôi.”

Nhưng anh không phải là người thích nói đùa.

Cô không lẽ vẫn chưa đủ am hiểu anh sao?

Cô cười cười, nghiêm túc nhìn vào anh, “Nói đi! Em có thể chịu đựng được, chỉ cần đừng xảy ra em không phải là con ruột, mẹ em ở bên ngoài có người đàn ông khác đại loại những chuyện cẩu huyết, em cảm thấy em có lẽ có thể chịu đựng được.”

Rất muốn biết trong đầu của anh đang nghĩ gì.

“Em là con ruột đấy.”

“Là con ruột của mẹ, ba em thì sao?” Sắc mặt anh trông ra bình thường quá lố.

Tối hôm qua cô nói mẹ không muốn bọn họ kết hôn, anh hôm nay đang cố ý che giấu điều gì?

“Con ruột đấy.” Cô bây giờ còn có tâm trạng thảo luận thân thế của cô, trông ra tâm trạng không tồi.

“Vậy là được.” Cô không chấp nhận được nếu như cô không phải con ruột sẽ như thế nào.

“Nếu như anh không nói, em sẽ không hỏi nữa, nếu như là không tốt với em!” Có những chuyện chi bằng không biết tốt hơn.