Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 457: </span></span>457



Đôi tay tự nhiên bất giác giữ chặt, đôi mắt tối sầm lại khi thấy cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, rất muốn xông vào.

Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu lúc đó chạy tới, nhìn thấy đại boss như thế, vô cùng kinh ngạc.

Sao người anh lại có nhiều máu như thế!

Lâm Tri Hiểu nhìn thấy trước mặt là phòng phẫu thuật, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nhiễm Nhiễm cô ấy...

“Hạo...” Thích Thịnh Thiên đi lên phía trước, nhưng bị Thích Thịnh Thiên kéo lại, mắt ra má hiệu, đừng quậy!

Đại Boss giờ cần yên tĩnh 1 mình, anh còn xông lên trước quậy lên, muốn chết đúng không!

“Khỉ!” Thích Thịnh Thiên nhẹ nhàng chửi thầm, rốt cuộc là sao?

Thích Thịnh Thiên nhận được điện thoại của Đường Sóc, nhưng khốn nạn thật giờ anh ta đang ở đâu?

Sao anh ta còn chưa đến!

Lâm Tri Hiểu kéo cổ tay anh ta, nói nhở, “Anh đừng làm phiền Cảnh Tổng.”

Đại boss giờ cả người buồn phiền, Thích Thịnh Thiên tiến lên đó, chính là tự mình tìm cái chết!

Hành lang vọng lại tiếng bước chân, Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu nhìn thấy Đường Sóc đi vào, bộ dạng đau khổ, anh nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Thần Hạo, bước chân chầm chậm lại.

Sau khi họ đi, anh phải tiêm thuốc giải rượu mới có thể tỉnh lại, tối nay anh quả thực uống hơi nhiều.

Vốn không biết người trên giường là ai, thậm chí trong tình huống thông thường, bất kể là ai, cũng không được manh động như thế.

Xém tí nữa...

Nhưng giờ đã phạm phải sai lầm lớm, anh không biết Bùi Nhiễm Nhiễm có thai.

Trên giường cô chủ động như thế, toàn thân nóng hừng hực không tự nhiên, giờ nghĩ lại chắc cô bị bỏ thuốc.

Cho nên anh vừa tra camera, phát hiện có vấn đề.

Anh lại bị em gái ruột mình gài bẫy.

Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu nhìn thấy Đường Sóc từ từ bước đến bên Cảnh Thần Hạo, hai ngừơi đó đồng thời thở dài, nhìn 2 người đó như sắp đánh nhau vậy!

Đường Sóc vừa đến bên Cảnh Thần Hạo, thì 1 cú đấm mạnh vào mặt anh.

Đầu Đường Sóc nghiêng qua 1 bên, đau khổ đến méo mặt, rõ là cú đấm rất mạnh.

Không phải là đối kháng nhau, mà trực tiếp đánh luôn!

“Anh Hạo, tôi...”

Cảnh Thần Hạo giờ sao có thể nghe anh ta nói, vừa thấy anh là 1 đấm, hận không thể ném toàn bộ những vũ khí lên người anh.

Nhiễm Nhiễm của anh mà xảy ra vấn đề gì, Đường Thị sẽ mãi biến mất khỏi thành phố A!

Thích Thịnh Thiên nhìn 2 người đó, 1 người dùng sức đánh, 1 người không đáp trả, âm thầm chịu đựng.

Không biết vêt máu trên tay của Đường Sóc là của anh ta, hay là vết máu còn lại trên người của Cảnh Thần Hạo dính qua người anh.

Lâm Tri Hiểu đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thích Thịnh Thiên, nhìn hai người đứng trước phòng phẫu thuật, đại Boss thật là đang rất giận.

Ngay cả anh em mình cũng đánh mạnh như thế!

“Sau này anh không được đụng vào Cảnh Tổng đó!” Lâm Tri Hiểu nhỏ tiếng nói.

“Em đang quan tâm anh?” Thích Thịnh Thiên cúi đầu nhìn cô, nhướn mày, điệu bộ rất vui.

“Tôi không muốn khi anh bị thương lại dựa vào tôi, bảo tôi chăm sóc anh!” Lâm Tri Hiểu vừa nghe thấy tiếng “Bing”, lúc hướng nhìn cửa phòng phẫu thuật, Cả người Đường Sóc đã ngã xuống nền nhà.

Đại Boss đứng như tượng nhìn phòng phẫu thuật, dường như việc anh ta vừa đánh Đường Sóc chưa từng xảy ra, chỉ là do ảo giác của anh ta.

Đường Sóc bị đánh đến toàn thân tái đau, đến dậy cũng dậy không nổi, 1 miệng ói máu dưới nền, ngẩng đầu lên, cứ nằm bên cạnh Cảnh Thần Hạo thế.

Lâm Tri Hiểu vội buông Thích Thịnh Thiên ra, chạy đến.

“Em đi đâu?” Thích Thịnh Thiên thấy bóng cô đi khỏi, nhỏ tiếng hỏi.

Còn có thể đi đâu?” Đương nhiên gọi bác sĩ, chẳng lẽ Đường Sóc cứ nằm dưới đất mãi.

Rất nhanh, Lâm Tri Hiểu đã gọi bác sĩ đến, nhấc Đường Sóc lên, rời khỏi.

Mà anh vừa nằm dưới đất, vết tích đầy người...

Dường như yên tĩnh 1 hồi, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở.

Ngọn đèn trên phòng tắt đi, Cảnh Thần Hạo cuối cùng có chút phản ứng, lùi sau vài bước, Nhiễm Nhiễm sắp ra rồi.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mặc áo blue trắng đi ra trước, anh ta tháo khẩu trang ra, đứng trước mặt Cảnh Thần Hạo.

“Cảnh Tổng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, không giữ được đứa trẻ.”

Cảnh Thần Hạo dường như không nghe thấy lời ông ta nói, mắt cứ nhìn vào Bùi Nhiễm Nhiễm đang được đẩy ra phía sau, khuôn mặt cô trắng bệch, giống như 1 linh hồn trống, mắt ngủ vô thần.

Cảnh Thần Hạo đẩy xe đẩy, đằng sau vọng lại tiếng bác sĩ, “Cảnh Tổng, Bà Cảnh không có dấu tích bị xâm hại, trong cơ thể cô ấy phát hiện thuốc mê và kích dục, chính thuốc kích dục dẫn đến sảy thai.”

Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu đứng bên ngoài nghe lời bác sĩ nói mà ngây người ra, ai dám làm thế với Bùi Nhiễm Nhiễm, không muốn sống nữa ư!

Liên hệ đến thái độ của Cảnh Thần Hạo đối với Đường Sóc, cả người Thích Thịnh Thiên như điên lên.

Dám cướp vợ bạn, sau này không làm anh em được nữa rồi!

Bùi Nhiễm Nhiễm cảm thấy mình ngủ dài như 1 thập kỷ, trong giấc mơ, có 1 cô gái nhỏ nhìn cô mỉm cười, bé đội 1 vòng hoa rất đẹp, mặc váy trắng chạy về hướng cô, miệng cứ gọi.. “Mami.”

Con của cô!

Con của cô đó!

“Hừ..” Cô nấc lên 1 tiếng, từ từ mở mắt.

Thấy Cảnh Thần Hạo đang ngồi bên cạnh, suýt nữa làm mình giật mình, anh vẫn mặc đồ hôm qua, trên áo sơ mi còn có vết máu...

“Nhiễm Nhiễm...” Cảnh Thần Hạo đứng dậy rót ly nước, đỡ cô dựa vào người anh, “uống nước trước.”

Đôi tay nhỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm từ từ hướng về bụng mình, tuy đứa bé mới 2 tháng, nhưng cô luôn cảm giác được sự tồn tại của nó, sao giờ cô không cảm giác được nữa.

Đôi mắt dần bị nước mắt làm cho mờ đi, cô nhớ hôm qua trong người cô chảy nhiều máu lắm, đứa trẻ...

“Huhuhu...”Cô thật không kiên cường nỗi, nghiêng đầu, má cô dựa vào lòng anh, “Con của em có phải không còn nữa.”

“Nhiễm Nhiễm..”

Cảnh Thần Hạo đặt ly xuống, ôm lấy thân thể yếu ớt của cô, nhìn cô như thế, tim mình càng thêm quặn đau.

“Con của chúng ta, nó mới 2 tháng...” Cả người cô run lên, 2 tháng, thậm chí chưa được nhìn thế giới này 1 cái, đã không còn.

“Em cố tịnh dưỡng, sau này chúng ta cũng sẽ có.” Anh nhẹ nhàng nhìn cô nói.

“Anh không hiểu, đó là con anh! Của anh!” Đôi tay cô nắm lấy áo anh, ôm chặt anh, “Là của anh, của anh!”

Cô chuẩn bị cho anh 1 món quá hôn lễ lớn, anh không thấy nữa rồi.

Cô cứ nói mãi câu “của anh.” Cảnh Thần Hạo cả người vốn đã rất đau như ngàn mũi tên xuyên qua, toàn máu, đau không gì tả nỗi.

Đố là con của anh, con của anh và Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm của anh từ đầu đến cuối chỉ là của anh, không bị anh đụng vào.

“Huhuhu...”

Nước mắt cô khóc ướt hết cả áo, vết máu khô lần nữa lại thấm ra áo anh, lan thành mảng lớn.

“Nhiễm Nhiễm, ngoan, sức khỏe em quan trọng nhất.” Giờ cô không được xúc động quá độ.

Về chuyện này, anh tự sẽ điều tra rõ.

“Em..” Giờ cô ăn không được, dù bụng trống, nhưng tim cô đau quá!