Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 463: </span></span>463



"Mami, mẹ vẫn không thấy daddy à?" Noãn Noãn cũng ngẩn đầu nhìn cô ta, mặt nhỏ nghi hoặc.

Ban ngày cùng Thích Thịnh Thiên đi rồi thì không thấy nữa rồi.

Có phải anh ta vẫn chưa trở về không?

"Các con ăn cơm trước đi, mami lên lầu xem sao." Dẫn hai đứa đến bàn ăn, cô ta ôn hòa cười nói.

"Mami......" Noãn Noãn chu cái mỏ ra, cặp mắt to sáng rực.

"Mami không sao đâu, nhanh chóng xuống đây với hai đứa, ngoan ngoãn ăn cơm đi, nếu không sẽ không trưởng thành đấy!" Bùi Nhiễm Nhiễm sờ vào cái mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó rời khỏi bàn ăn.

Cô ta đi lên phòng sách, phát hiện bên trong không có người.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Cảnh Thần Hạo, nhưng lại không ai nghe máy!

Sẽ không có chuyện gì đâu chứ?

Cô ta vội vã gọi điện thoại cho Thích Thịnh Thiên, nghe thấy nhạc chờ bên trong điện thoại, nắm lấy tay vịnh từng bước một đi xuống.

"Chị dâu! Có chuyện gì không?" hoàn cảnh trong điện thoại vọng lại tiếng của Thích Thịnh Thiên, cô ta có chút ngạc nhiên.

Lập tức dừng chân lại, thấy còn vài bậc thang nữa, "anh đang ở đâu?"

"Tôi ở......" Thích Thịnh Thiên nhìn Lâm Tri Hiểu đang dựa vào người anh ngồi xem tivi, "Tôi đang bận."

Lâm Tri Hiểu nói không nên lời nhìn anh ta, rõ ràng hai người rảnh muốn chết, thế mà lại nói đang bận!

Anh ta bận cái quỷ ấy!

Ồ, anh ta thật sự rất bận ấy, bận trêu chọc cô ta!

"Anh đang ở cùng với Cảnh Thần Hạo à? Anh ta vẩn chưa trở về, điện thoại thì không nghe máy." Bùi Nhiễm Nhiễm cảm giác được bộ dạng Thích Thịnh Thiên không giống như ở cùng với Cảnh Thần Hạo.

Nếu như đang ở cùng nhau thì khi nghe thấy điện thoại cô gọi đến anh ta sẽ truyền qua cho Cảnh Thần Hạo rồi.

"Anh Hạo chưa về à? Thôi, có chuyện rồi!" Thích Thịnh Thiên vừa mới ngồi nghiên ngã biếng nhác lập tức ngồi thẳng người ra.

Đã qua nhiều tiếng đồng hồ, anh Hạo vẫn chưa về nhà.

Có thể anh ta đã uống nhiều rượu, chắc không đến nổi nghĩ không thông đâu?

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe anh ta nói vậy, điện thoại thiếu chút cầm không vững, "anh nói anh ta bị gì thế?"

Vào lúc này, đừng dọa cô ta!

"Tôi......" Thích Thịnh Thiên nhìn thấy Lâm Tri Hiểu bên cạnh, dùng khẩu hình nói, "máy tính."

"Chị dâu đừng hấp tấp, tôi lập tức tra định vị, điện thoại của anh Hạo có định vị, nhanh chóng sẽ tìm ra cho chị ngay, chị đừng nôn, tuyệt đối đừng nôn nha! Có thể anh Hạo chỉ là đang giải sầu ở đâu đây." Thích Thịnh Thiên cũng không dám tin vào lý do của mình.

Cảnh Thần Hạo lo lắng Bùi Nhiễm Nhiễm như vậy, cho dù có uống say rồi, thì chắc cũng sẽ về nhà rồi, không về thì làm sao quan tâm cô ta!

Bùi Nhiễm Nhiễm cầm lấy điện thoại trên tay, đứng trên cầu thang, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Thích Thịnh Thiên.

Trong lòng cô ta mơ hồ có chút lo âu

Thích Thịnh Thiên không ở cùng Cảnh Thần Hạo, cũng là lúc họ rời xa nhau là Cảnh Thần Hạo không về nhà nữa.

Anh ta không về thì đi đâu thế?

Quả nhiên trong lòng anh ta vẫn có chút lưu tâm, không yên tâm.

Thích Thịnh Thiên khó có thể tin nhìn vào địa chỉ hiển thị trên điện thoại, ồ, đang ở trong khách sạn kế bên quán bar đó.

Chẳng lẽ anh Hạo biết được bản thân đã say rồi, không có cách nào trở về gặp chị dâu, cho nên mới nằm nghỉ trong khách sạn tí?

"Chị dâu, anh Hạo đang trong khách sạn Nặc Thiên, chiều nay có thể anh ta đã uống quá nhiều, chị ở nhà chờ đi, tôi lập tức đến đó đưa anh ta về nhà!" Thích Thịnh Thiên lập tức tắt máy tính lại.

Bùi Nhiễm Nhiễm nghe tin Cảnh Thần Hạo bị say, không cảm thấy bất ngờ, cảm xúc ứ đọng của anh ta cần được giải tỏa.

Nhưng uống say mà không về nhà......

"Để tôi đi được rồi, anh không cần đi." Cuối cùng cô cũng nhấc bước đi xuống cầu thang.

"Chị dâu, chị đừng đi! Chị cần nghỉ ngơi nhiều vào, nếu để anh Hạo biết được, thì em chết chắc, vả lại anh Hạo hy vọng cô ở nhà nghỉ ngơi thật nhiều, tôi lập tức sẽ đón anh ta trở về ngay!" Thích Thịnh Thiên đã đứng dậy đi ra ngoài.

"Tôi muốn đi, tắt máy trước." cô ta tắt máy điện thoại, nhìn Dương Dương Noãn Noãn ăn cơm, qua đó nói với hai đứa một tiếng, liền cho tài xế chở cô ta đến Nặc Thiên.

Thích Thịnh Thiên nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại truyền lại, trong lòng kích động, lần này chết chắc!

"Thích Thịnh Thiên, ý anh là sao? Đại Boss rõ ràng không ở trong Nặc Thiên!" Lâm Tri Hiểu thấy anh ta vội vã lao ra ngoài, nghi ngờ gặn hỏi.

"Hiểu Hiểu, mặc kệ bây giờ anh ta có ở khách sạn đó hay không, chiều nay anh Hạo uống hơi nhiều, ở trong khách sạn ngủ một tí, nhưng đừng để cho chị dâu biết là khách sạn khác là được, như vậy sẽ khiến chị ấy hiểu lầm anh ta uống say, anh đi trước đây, em ở nhà đợi anh!" Thích Thịnh Thiên vẫn cầm lấy điện thoại trên tay, hấp hấp tấp tấp chạy ra ngoài.

"Không cần đến rồi, em không đợi anh!" cô ta nhìn bóng dáng Thích Thịnh Thiên có vẻ hoang mang, chỉ cảm thấy gạt Nhiễm Nhiễm như thế không tốt lắm, nhưng Thích Thịnh Thiên nói có vẻ không sai.

Thích Thịnh Thiên như phi xe lao nhanh đến khách sạn, nhân viên phục vụ quầy tiếp tân đem thẻ phòng dẫn anh ta lên lầu.

Anh ta mở cửa phòng ra, chưa bước vào trong đã nghe mùi dầu thơm nồng của phụ nữ trong phòng, lại còn có hương vị mê tình.

Anh ta cả kinh, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ phía sau lưng, "đi đi đi!"

Không dám tưởng tưởng bên trong là tình cảnh như thế nào nữa?

Anh Hạo anh ta......không phải chứ!

Thích Thịnh Thiên mở đèn lên, bèn nhìn thấy trên chiếc giường lớn rất lộn xộn, Cảnh Thần Hạo trần như nhộng nằm trên giường, vả lại trên người anh ta đầy kín vết môi hôn màu đỏ, trên ga giường còn có nhiều vết máu li ti, đầy vẻ ái hận.

Người phụ nữ ấy đâu?

Người phụ nữ ấy là ai!

Sao lại cùng với anh Hạo phát sinh quan hệ chứ!

Anh Hạo sao lại phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác chứ!

Quần áo Cảnh Thần Hạo giục tung dưới nền đất, Thích Thịnh Thiên nhìn khỏa thể nằm trên giường, nếu bị chị dâu nhìn thấy như vậy, hôn nhân của hai người......trực tiếp sẽ bật đèn đỏ thôi!

Ối!

Anh ta lấy ga quấn lấy cơ thể cho Cảnh Thần Hạo, nhấc bổng anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng, trên đường bị người đi đường liếc mắt vây xem.

Anh ta hiện tại đang suy nghĩ đến xe chị dâu vẫn chưa kịp đến, để cho anh ta kịp đến xử lý giúp anh Hạo.

Cái tật xấu khi say thật đáng chết!

Anh Hạo là thật lòng yêu chị dâu, nếu như chỉ vì như thế mà lìa xa nhau, sau này hai người sẽ không có khả năng hòa hảo lại rồi!

Từ lúc Lâm Tri Hiểu vừa mới từ trong nhà đi ra, Thích Thịnh Thiên phi xe như bay, khi đến khách sạn Nặc Thiên, đưa Cảnh Thần Hạo đến phòng chuyên thuộc về anh ta.

Chứa đầy nước rồi, đưa cả người anh ta ném vào trong đó, và cái vỏ chăn trên tay lập tức bị anh ta ném qua phòng bên cạnh.

Anh ta quen biết Cảnh Thần Hạo bao năm nay, lúc nhỏ tắm cùng nhau là chuyện thường tình, tuy rằng lớn rồi không còn tắm chung nữa.

Nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng, không quan tâm nhiều nữa.

Cầm lấy bàn chải mạnh tay chà vào người anh ta, hận đến nổi muốn chà cho mất lớp da bên ngoài của Cảnh Thần Hạo, cả người của anh ta đều là vết hằn đỏ, có thể không nhìn rõ được vết môi hôn rồi.

Anh ta như nghe thấy được tiếng bước chân từ từ tiến đến, rõ ràng ở đây phòng cách âm rất tốt mà, sao anh lại nghe được tiếng bước chân cơ chứ?

Có thể là do anh ta quá căng thẳng.

"Huhuhu......"

Không ngờ rằng có ngày cũng làm chuyện như thế này, dự là khi anh Hạo tỉnh dậy sẽ tự trách mất!

Thích Thịnh Thiên đưa anh ta lên giường, từ bên tủ trưng bày lấy chai rượu đã được cất lâu năm ra, chuốc vào miệng của Cảnh Thần Hạo, và hấc lên cả người anh ta, khiến cho cả người anh ta đầy mùi rượu.

Ngoại trừ những vết hằn đỏ trên người bị anh ta chà mạnh ra, thì tất cả những nơi khác đều hoàn mỹ vô khuyết.

Anh ta đem chai rượu trực tiếp ném xuống nền đất, lượm một mảnh vỡ cầm trên tay, nhìn vào lưng của Cảnh Thần Hạo, đành phải rạch vài đường máu lên trên đó, phía trước cũng như vậy.