Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 496: </span></span>496



Mọi người: “...”

Trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi ra từ điều hòa, cô cảm thấy Cảnh Thần Hạo mà ở đây sẽ không đi đâu nữa.

Thế là, cô đứng dậy, “Tôi cùng các anh vòng phòng thẩm tra!”

Khi mọi người kích động, người đàn ông lạnh lùng cao quý đột nhiên đứng lên, kiên cường và bá đạo ôm lấy eo của Bùi Nhiễm Nhiễm, đi ra ngoài.

Đến phòng thẩm tra cũng phải đi cùng.

Bùi Nhiễm Nhiễm khóc không ra nước mắt, chính là vì muốn anh ở lại đây mới rời đi, mà anh lại đi cùng, vậy rời khỏi chỗ thoải mái này đến phòng thẩm tra để làm gì!

“Cảnh Thần Hạo, anh có thể nói lý lẽ xíu không? Anh cứ ở đây đợi đi, em đi 1 mình!” Cô nghiêm khắc, mình làm gì mình rõ.

Cục cảnh sát không thể vô căn cứ mà bắt người, cho nên cô sẽ không có chuyện gì.

Đại boss vẫn không dừng lại, mặt vẫn vậy, “Không nói lý.”

Với cái bộ dạng uy hiếp vô hình của anh, thật không biết sau khi vào trong, người khác có thể hỏi ra cái gì đây.

Cô ngồi xuống vị trí, Cảnh Thần Hạo ngồi bên cạnh cô, vắt chéo chân, khuôn mặt anh tú lạnh lùng.

May mà lúc này có khiêng cái ghế vào, nếu không chắc ai đó sẽ ôm cô ngồi lên đùi mình để nhận thẩm vấn quá.

Đối diện không phải là nữ cảnh sát hôm qua, mà đổi 1 nam, nhìn có vẻ cấp bậc khá cao.

Chiếu lệ hỏi 1 số câu hỏi, cô nghiêm túc trả lời, không có chút che giấu.

“Tối qua, ở <Niệm Niệm có em? Gặp Hòa Miêu, mà cô ta còn nói là nhờ cô giúp gì đó, lúc đó cô nói gì?”

“Lúc đó tôi không để ý cô ta.”

Đã là người không quan trọng, lại cách nhiều người như thế, cô ta còn nói 1 câu.

Có thể chính vì cô như thế, mới bị người ta nắm thóp.

“Sao không để ý cô ta?”

“Sao tôi lại phải để ý cô ta?” Cô lạnh lùng hỏi lại, “Xin hỏi cảnh sát anh có để ý người mà hết 3 lần 7 lượt đẩy anh vào chỗ chết không?”

Cảnh sát đối diện ngây người ra, “Cho nên giữa cô và cô ta có thù, vì hận cô ta, nên đã ra tay.”

“Tôi có thành kiến với cô ta, nhưng giờ cô ta đã thảm lắm rồi, giờ tôi sống rất tốt, sao tôi lại đối phó với người như thế, còn ngu xuẩn đến mức để lại vân tay của tôi trên bình nước, đợi bị các người tìm thấy, coi như là hung thủ, rồi hủy cuộc sống hiện tại của tôi sao?”

Là ai hại cô thì chưa biết, nhưng cái tang chứng rõ ràng thế, kẻ khờ cũng có thể thấy!

Cô đi đâu lấy Kali Xyanua?

Đến thời gian gây án cô cũng không có!

Cảnh Thần Hạo đưa mắt nhìn cô, Nhiễm Nhiễm của anh nói đúng, sao cô có thể là hung thủ chứ, còn ra tay với người phụ nữ chả có ý nghĩa gì với cô.

Sau đó đã hỏi thêm vài câu, nhưng ở hiện trường không thấy bất kỳ vết tích của Bùi Nhiễm Nhiễm, mà đoàn làm phim cũng không thấy Bùi Nhiễm Nhiễm đưa nước cho Hòa Miêu, trên bình nước lại có dấu vân tay của cô, nhưng cũng không thể cấu thành chứng cứ trực tiếp.

Sau đó cũng thả cho về.

Cô và Cảnh Thần Hạo cung đi ra khỏi đông cảnh sát, bên ngoài có 1 đám ký giả, đang chĩa ống kính vào họ.

Cảnh Thần Hạo ôm cô, đối mặt với đám ký giả đang chen nhau đến, và những câu hỏi liên quan đến Hòa Miêu, anh làm mặt lạnh.

Nhìn người đàn ông bên cạnh đang nổi điên, Bùi Nhiễm Nhiễm cười mở lời trước, “Tôi đã có thể đứng ở đây, chứng tỏ tôi không sao, không phải hung thủ, còn về tình tiết chi tiết, tha thứ tôi không thể tiết lộ.”

Nếu người của cảnh sát muốn tiết lộ, vậy để họ từ từ tiết lộ, cô không nói gì hết.

Ký giả trước mạt xông đến trước họ, đây là cơ hội tốt, không thể bỏ qua.

“Xin hỏi là vì Hòa Miêu cướp bạn trai cũ của cô, nên làm vậy với cô ta?”

Bạn trai cũ? Âu Dương Lập?

Sao lại liên quan đến Âu Dương Lập?

“Cút!”

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng hét, đám phóng viên bị sự lạnh lùng của anh làm cho sợ, vội lùi vài bước ra sau.

Hai người ngồi vào xe, nhanh chóng rời khỏi cổng cục cảnh sát, án này đã bị bảo mật từ hôm qua, vậy mà sáng nay nhiều phóng viên thế, có người cố ý thông báo?

Cô nghĩ đến vấn đề này, Cảnh Thần Hạo cũng nghĩ đến.

“Rât nhanh sẽ có kết quả.”

“Ừ! Anh rất nghi ngờ hiệu suất làm việc của Thích Thịnh Thiên, Em nói xem anh ta có phải có bạn gái rồi, hiệu suất làm việc giảm không?” Nếu là trước đây, anh ta đã sớm tra ra, giờ, lại....

Đã qua 1 ngày, cô còn chứ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Cảnh Thần Hạo, 7 dù chưa tra ra gì, chẳng lẽ cũng không nói với anh 1 tiếng được sao?

“Có thể, anh muốn họ chia tay?”

“Sao phải chia tay, kết hôn là được.” Họ đến với nhau, đến thật sự, thì không còn cảm giác chán nhau.

Giống họ vậy, kết quả là...

Vẫn dính lấy nhau.

Cảnh Thần Hạo thấy bộ dạng ngập ngừng không nói, tiến gần mặt cô, “Sau khi kết hôn, em thấy ao?”

“Em thấy khá tốt, tiện cho anh!” Cô còn chưa kịp trải nghiệm thì bị anh nhận ra, rồi lập tức đi đăng ký kết hôn, cô có thể làm sao?

“Tiện cho anh?”

“Tiện cho anh hợp tình hợp pháp ngủ với em.” Trước khi kết hôn cũng thế, tùy hứng thì ngủ ở khách sạn, phòng tắm, chỗ nghỉ ngơi mặc dù lúc đó mặt cô xấu ghê gớm.

Cô thật nghi ngờ, anh có phải bị bệnh không nhận diện được khuôn mặt nên không biết mặt cô xấu ra sao không.

Anh móc môi cười, “Bà xã thật thông mình.”

Sau khi cô ngủ với anh, thì ra đi đúng 5 năm, 5 năm! Không phải 5 tháng, sao có thể buông cô.

Buông cô ra không biết cô đi tới đâu nữa.

“Vậy xin hỏi Cảnh Tổng thông minh hôn tôi gấp nhiều nhiều lần, rốt cuộc ai hại em đây?” Cô đã lâu lắm không đắc tội ai.

Nếu có, trong đầu cô chỉ nhớ đến cảnh gặp Diệp Mộ Yên ở đoàn phim, nhưng hoom đó họ đến bệnh viện, Diệp Mộ Yên tỏ ra là người rất rộng lượng, hoàn toàn không có ý bảo Cảnh Thần Hạo chịu trách nhiệm.

Nếu cô ta giả tình giả nghĩa, thì chuyện Hòa Miêu không thể thoát khỏi liên can, nếu là thật, “Tâm cơ của cô ta...quá thâm.

“Nhiễm Nhiễm, người em cảm giác gần đúng rồi đo.” Cô nên nghĩ ra.

“Thật là cô ta? Đưa em vào ngục, đổ tội danh giết người cho em, sau đó dẫn đứa trẻ trong bụng vào nhà làm vợ cả, thật là âm mưu hoàn hảo, nhớ bảo cô ta đối tốt với Dương Dương Noãn Noãn xíu!” Cô cười tươi.

“Chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra, anh và cô ta không có gì.” Anh tính đưa Diệp Mộ Yên đi.

Bất kể giữa họ có xảy ra chuyện gì không, để ở đây đều là mối họa.

“Ừ, không có gì.” Mặt cô tối lại, không biết nên trả lời sao.

Đi 1 mạch đến Cảnh Thị, nhân viên ở đó sợ hãi nhìn cô, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng cảu Cảnh Thần Hạo nhìn cái, nhưng lời bàn tán và mắt nhìn của họ nhanh chóng chuyển khỏi người cô.

Sau khi lên lầu, cô về lại phòng làm việc của mình, còn về chân tướng rốt cuộc thế nào, lúc cô nên biết sẽ tự biết thôi.