Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 524: </span></span>524



“Anh đợi em.”

“Thật sự không cần đợi.” Cô từ từ dựa vào tường di chuyển ra, người đàn ông bên cạnh cũng di chuyển theo.

“Cần mà.”

Thích Thịnh Thiên nói xong bỏ cô ra, Lâm Tri Hiểu dường như là nhảy ra khỏi phòng Bùi Nhiễm Nhiễm ngay lập tức.

Nhìn bóng dáng sau lưng cô, anh từ từ bước đi, khuôn mặt nở nụ cười.

Hiểu Hiểu nhà anh sao có thể thoát khỏi bàn tay anh chứ.

Trong phòng làm việc kế bên.

Đôi môi có chút sưng đỏ của Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông kế bên, ánh mắt như đang nổi lửa, nhìn anh, mà anh lại 1 bộ mặt dửng dưng.

“Tối qua? Có tỉ lệ xem cao! Cũng được bàn luận rất nhiều!” Đặc biệt là Diệp Mộ Yên.

Giờ đều đã bị 1 mọi người nghi ngờ là sao chép, do đến giờ vẫn chưa có người quản lý bên Diệp Mộ Yên đứng ra đính chính.

“Ừ.” Đại boss điềm đạm nói.

“Anh là ý gì? Anh đừng nói với em là anh vẫn chưa coi báo cáo trình lên sáng nay?” Anh được lắm.

Lợi hại lắm.

“Nhiễm Nhiễm, em xem là được rồi.” Anh quả thực không xem, cũng không có hứng thú.

Cô xác định anh quá là tiêu cực với công việc rồi, “Hay là chức vụ Tổng tài của anh để em làm, em nhất định làm tốt hơn anh.”

“Được.”

Cảnh Thần Hạo ôm cô lên, đặt cô lên ghế da, mình thì đứng bên cô, cúi đầu nhìn cô,, “Ngồi đi!”

“Em muốn dành chén cơm của anh, để anh không có chén cơm ăn.” Cô cười đáp.

Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tiến gần, cô bắt đầu thấy da đầu tê cứng, ánh mắt gì đây?

Khi cô đang quan sát, anh từ từ mở miệng, “Nhiễm Nhiễm, vậy em phải nuôi anh đó.”

“Được, Tổng Cảnh, em bao nuôi anh!” Hai bên đều là đang đùa, nên cũng chẳng có nghi kỵ gì.

“Bà xã thật tốt.” Đại boss nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt lại dừng lại, nhìn khuôn miệng của cô, lần sau phải nhẹ hơn.”

Lúc nãy do quá nhó cô, quá kích động quên phải nhẹ nhàng, môi đã đỏ hết xả rồi.

“Vị trí này vẫn nên để anh!” Cô đột nhiên đứng lên, “Em có cần qua xem bọn Thích Thịnh Thiên họ đã đi khỏi phòng em chưa không.”

“Không cần.” Đại boss lắc đầu, bọn họ đi rồi, chẳng phải bà xã anh cũng rời khỏi anh sao.

Cô muons rời khỏi, mà bị anh chặn lấy, “ Thực ra lời đề nghị lần trước không tệ.”

“Đề nghị gì?” Cô nghi ngờ nhìn anh, trong đầu hoàn toàn quên sạch.

“Văn phòng này lớn thế, hoàn toàn có thể đặt thêm 1 bàn làm việc.”

“Em không cần!” Cô không muốn tiếp tục đợi, cũng không muốn bà làm việc của mình đặt trong phòng làm việc của anh.

Đại boss tui có chút không vui, nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của bà xã mình, để cô rời đi.

....

Đến chiều xuống ca, mưa bên ngoài càng lớn hơn.

Lâm Tri Hiểu đang tính rợi khỏi, đột nhiên cửa văn phòng mở ra, cô thấy Thích Thịnh Thiên đi vào, động tác dọn dẹp bỗng ngừng lại.

Nghĩ đến lời nói dối khi sáng, cô phải tăng ca!

Trời mưa lên thế, thích hợp ngồi trên sofa, ăn vặt, xem truyền hình yêu thích, thế mà cô cứ phải nói tăng ca gì đó!

Bây giờ phải kẹt ở đây tăng ca.

“Cần anh giúp không?” Thích Thịnh Thiên tiến vào, nhìn cô không có vẻ gì muốn tăng ca.

“Haha, không cần! Em làm được, anh cứ về trước đi, còn lâu mới xuống ca, em còn nhiều công việc quá.” Lâm Tri Hiểu đưa ra bộ dạng thành thật đến khác thường nhìn qua anh.

Chỉ cần anh đi khỏi, mình có thể vui vẻ rời khỏi.

“Không sao, anh có rất nhiều rất nhiều thời gian cạnh em.” Thích Thịnh Thiên cố ý học theo cách nói của cô, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

Lâm Tri Hiểu nhìn anh ta đang vắt chéo chân, khuôn mặt an nhiên dựa ghế, bộ dạng vô cùng rảnh rỗi.

Anh rảnh thế, lại giả vờ như cần tăng ca, rất không vui.

Thế là, cô đột nhiên hỏi, “Thích tổng, tôi có thể hỏi anh làm sao ly hôn thành công không?”

“Muốn biết, qua đây anh nói cho biết.” Thích Thịnh Thiên nhướn mày, đồng thời tay móc móc kêu cô qua.

“Anh đang giỡn với chó hả! Em không qua, không nói thì thôi, anh không nói sẽ có người biết, sẽ có người nói thôi.” Thân làm nữ chính Trần Nhan chắc chắn biết!

“Anh chọc em, không chọc chó.” Sao cô lại nhanh giận thế.

Có phải là do xa cách khi mới kết hôn mà truyền thuyết hay nói khong?

“Anh cứ đi kiểm tra, tay móc móc về hướng mình là nghĩa gì.” Cô nói xong nhìn màn hình máy tính.

Tăng ca thì tăng ca, những việc chưa xử lý xong xử lý luôn càng tốt, mai sẽ rảnh hơn xíu.

“Hiều Hiểu thân yêu, anh tuyệt đối không có ý đó, nhưng em có thể làm thế với anh, trên dưới cũng được.”Anh không ngại cô so sánh anh với gì, vẫy tay cũng vui.

Lâm Tri Hiểu hoàn toàn xem như không nhìn thấy, nghiêm túc làm việc, nhưng cô không có cách nào nghiêm túc được.

Cứ vậy 1 tiếng trôi qua, hiệu suất công việc không bằng ¼ của ngày thường.

Thích Thịnh Thiên ở đây chẳng làm được gì!

Sao lại có ảnh hưởng lớn đến cô như thế!

Trong phòng ngoài tiếng gõ bàn phím, chính là tiếng mưa rơi mạnh liệt bên ngoài, nhưng cảm thấy mạnh mẽ kích động nhất vẫn là người đàn ông đang ngồi đó không xa.

Cô liếc nhìn anh, ánh mắt 2 người chạm nhau trong khung trung, cô lập tức thu lại ánh nhìn, tập trung vào màn hình máy tính, đôi tay gõ không ngừng, nhưng lại toàn gõ ra mấy chữ linh tinh.

Khi mà tim mình đang loạn nhịp, bên tai cô vọng lại âm thanh anh, “Hiểu Hiểu, nhìn anh thì cứ nhìn trực diện, chỗ nào anh cũng cho em xem được, chỉ cần anh muốn.”

“Không thèm muốn nhìn anh, cả người anh em thấy hết rồi, có gì đáng nhìn đâu, ảo tưởng!” cô chỉ liếc nhìn cái thôi, đã bị anh phát hiện.

Vậy tức là anh luôn nhìn cô.

“Ừ, anh không ngại em nhìn toàn bộ anh lần nữa, ở đây hay ở chỗ khác, em chọn đi.” Thích Thịnh Thiên ngồi tại chỗ đưa tai lắng nghe, khuôn mặt anh nở nụ cười nham hiểm.

Lại chọn?

Cô không thèm chọn.

Thế là, cô lại không nói chuyện, cũng không để ý anh.

Cứ như thế ở văn phòng hết 2 tiếng, thời gian trôi qua rất chậm!

` Lâm Tri Hiểu trườn trên bàn, bụng đói thì làm sao?

Cô lại không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, ngoài thì mưa càng to hơn, cô phải làm sao?

Nếu đi khỏi anh sẽ đi cùng, anh đã ly hôn rồi mà!

Nhưng trong lòng vẫn tức, không muốn tha thứ cho anh dễ dàng như thế, hơn nữa tờ giấy kết hôn không hiệu lực mình lại không nói với anh.

Chắc ai đó anh thù trong lòng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước châ, không phải là Thích Thịnh Thiên, mà là người ngoài.

Cô ngẩng đầu lên nhìn ngời đang mặc đồ ở căn ting đang bưng đồ ăn lên, đặt trên bàn cô.

Thích Thịnh Thiên nhìn bàn đồ ăn, cầm đùa lên, nghiêng đầu nìn cô, “Muốn ăn không?”

Muốn chứ!

Nhưng ăn thì đồng nghĩa với tha thứ cho anh rồi?