*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng anh cũng không thể nào buông cô ấy được, bọn họ không dễ dàng gì mới có thể bình yên ở bên nhauCả đời của anh đều không thể buông tay!Tuyệt đối không buông tay!Bùi Nhiễm Nhiễm bị anh ấy đặt vào trong xe, cô vừa được đặt ngồi xuống thì liền vùi đầu vào giữa đầu gối hai chân, không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn nhìn phong cảnh bên ngoàiTiểu Dương lái xe rời đi, bên ngoài bệnh viện vẫn còn rất nhiều phóng viên đang ngồi mong chờ ngong ngóng, nhìn thấy xe của bọn họ đi ra, thì liền chạy lại bên cạnh xeBảo an của bệnh viện đều ngăn chặn không nổi, tin tức của Cảnh Thần Hạo, đó tất nhiên phải là hot nhất rồi!Chiếc xe của Tiểu Dương tăng tốc, không có chút dừng lại rời khỏi bệnh việnTrong tay của Cảnh Thần Hạo cầm chiếc khăn tay, nhưng mà cô ấy cứ luôn vùi đầu như thế, cơ bản không có cách nàoBàn tay co lớn vỗ lên bả vai của cô, động tác nhẹ nhàng tiến sát lại gần cô, “Nhiễm Nhiễm...”“Em không có khóc, không cần phải lâu nước mắt, đã chảy khô hết rồi!” giọng nói của cô đều mang theo chút nghẹn ngàoCô thực sự không muốn khóc, nhưng không thể nén nhịn, trong lòng thực tế rất khó chịuTin tưởng anh ấy lâu như thế, nhưng nhận được thì lại là đáp án thế này“Nhiễm Nhiễm, vậy lau lau mặt” anh rõ ràng biết cô ấy đang khóc“Không cần lau! Đừng để tâm em, đừng quản em, đừng có nói chuyện với em” cô lúc này đang không biết phải làm thế nào nữaPhải thế nào đối diện với anh ta!Không để tâm cô ấy, cô ấy không phải là sẽ càng thêm khó chịu?Cảnh Thần Hạo vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận được hơi thở của cô, cũng để cho cô ấy cảm nhận bản thân, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ấyNgười phụ nữ anh yêu nhất là cô ấy, những người phụ nữ khác ở trong mắt của anh ấy đến khách qua đường đều không bằngCô muốn đẩy bỏ anh ấy, nhưng mà đến sức đẩy bỏ anh ta đều không có nữa, cơ thê và tim của cô ấy quá mệt mỏiCứ như thế này tiếp tục, cô không biết kết quả sau này sẽ là như thế nàoBọn họ đều không có ngày tháng bình yên để sống, trong lòng sẽ từ từ trì trệ thành bệnh“Anh tin cô ta đối với anh không có ý đồ sao?” cô bỗng nhiên ngầng đầu lên, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh ấy“Nhiễm Nhiễm, anh đối với cô ta không có ý đồ gì, anh đối với cô ta cái gì đều không có” còn đối với Diệp Mộ yên, thất sự nhìn không thấu cô ta đang nghĩ cái gìBản thân là một diễn viên, cô ta có thể kỹ năng diễn xuất thật sự rất cao thủNghe thấy lời nói của anh ấy, trong lòng của cô rõ ràng cũng rất hiểu, trong tim của anh ấy chỉ có một mình cô, nhưng mà trong tim vẫn rất khó chịu“Em muốn đi ra biển đi dạo...”“Ừm”Chiếc xe quay đầu đổi hướng, lái hướng về phía bãi biểnBùi Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua, đôi mắt mơ hồ đã từ từ nhìn rõ hơn, không quản như thế nào, chuyện thế này đều cần phải cả hai người bọn họ cùng nhau đối diệnBãi biển mùa hè, gió biển vẫn còn lành lạnh, người thời gian này không nhiều, có một vài người dường như nhận ra bọn họ, rầm rập nhìn về phía bọn họn, trong miệng nghị luận rầm rộNhưng mà rất nhanh, những người nhìn thấy bọn họ đều vộ vàng rời đi, đi đến chỗ cách bọn họ càng ngày càng xa Cô ngoảnh đầu sang nhìn sang người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng trong đám người, gió biển nhẹ thổi qua mái tóc đen của anh, khuôn mặt lạnh lùng như cũ, thời khắc này đôi mắt đen nháy sâu thẳm không nhìn thấy đáy đang chăm chú nhìn bản thân mìnhCô vẫn còn nhớ trước đây anh ấy nói anh ấy thỉnh thoảng đến đây, bọn họ là ở đây chia cáchSau buổi tối hôm đó cô đã rời bỏ đi mất rồiSau khi rời bỏ đi thì đã 5 năm liền, thời gian của 5 năm, anh ấy là chời đợi cô 5 năm?Nhìn thấy đôi môi của anh ấy động đậy, cô nhận thức được quay mặt đi mất, nhìn về từng đợt sóng biển trước mặtNăm đó nếu như không phải là anh ấy đột nhiên xuất hiện, bản thân thật sự sẽ rất tồi tệ, nói không chừng thật sự sẽ nhảy thẳng xuống biển, trên thế gian này sẽ chẳng còn cô nữa rồiCơ thể của cô lần nữa truyền bến hơi thở lạnh và cảm nhận thân thuộc, cơ thể của anh ấy sát lại gần cô“Nhiễm Nhiễm...”“Ừm”“Em đang nghĩ cái gì?” Cảnh Thần Hạo nghiêng đầu sang nhìn khuôn mặt nhỏ bé, rất bình thản, con ngươi vẫn chuyển động, dường như cứ luôn suy nghĩ điều gì đóCó liên quan đến anh“Chúng ta về đi thôi!” cô đã hít đủ gió lạnh, nghĩ càng nhiều nữa thì vẫn phải đối diện với sự thậtỞ bãi biển đi một vòng, lúc này quay trở về, Dương Dương Noãn Noãn đều đã trở về rồiNhưng mà hai người đều không có nghĩ đến là, vừa mới bước vào trong nhà nhìn thấy không chỉ có Dương Dương Noãn Noãn, còn có Cảnh phụ Cảnh mẫu, còn có cả Diệp Mộ Yên đang bồng An An“Mami, daddy...” Noãn Noãn chạy đến phía bọn họ, Dương Dương đi theo sau cô béCảnh Thần Hạo nhìn thấy tình hình bên trong, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng càng thêm lạnh băng, dáng người cao lớn vẫn luôn đứng ở bên cạnh cô ấyÔng bà nội đột nhiên đến nhà, nhưng mà không chỉ có ông bà nội, còn có một bà cô khác nữa, bọn họ đều chưa từng có gặp “Dương Dương Noãn Noãn, daddy và mami có chuyện, các con lên trên lầu chơi trước được không?” Bùi Nhiễm Nhiễm cúi đầu xuống nhìn bọn trẻ, kéo bàn tay nhỏ bé của bọn nhỏKhông ngờ rằng cuộc tranh chấp đến nhanh như vậy, Dương Dương Noãn Noãn vẫn còn ở đây, không có sẵn sàng để cho bọn trẻ biết chuyện“Mami, bọn con không đi” Dương Dương lập tức từ chối, cậu bé muốn biết xảy ra chuyện gì rồi“Mami, bọn con ở lại đây, không nói gì cả, sẽ không làm phiền mọi người” Noãn Noãn cũng không muốn rời đi, bà cô lạ đó đến nhà, nhất định không phải là chuyện tốt lành gì“Dương Dương Noãn Noãn, nghe lời mami, trở về phòng trước, mami chút nữa thì sẽ đến tìm các con, được không?” cô làm sao có thể ở trước mặt Dương Dương Noãn Noãn nói nhưng chuyện nàyTrong lòng ẩn dật vẫn không muốn để bọn trẻ có ấn tượng không tốt với Cảnh Thần Hạo, bon họ vẫn là một gia đình“Mami...”“Đi đi!” Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn về phía quản gia trước mặt, biểu thị quản gia đưa bọn trẻ rời điỞ trong phòng khách khá yên tĩnh, đến khi Dương Dương Noãn Noãn đều đã khuất bóngCảnh Thần Hạo vòng tay ôm qua eo của cô, mới bước lớn tiến vào trong phòng, ở trên ghế so-pha phía đối diện Diệp Mộ Yên ngồi xuống, cô đều có thể cảm nhận được hơi lạnh trên có thể của anh ấy rất lấn áp người khácAnh ấy là thật sự rất tức giận, cô lại có phải khác gì đâu “Cảnh Nhi, đây là chuyện gì vậy? Đứa bé của cô ta thật sự là của con?” Tố Nhược Nhã nhẫn nại không nổi nhìn bọn họBọn họ trên mạng nhìn thấy tin tức liên quan, nhưng mà tin tức đố đều không có lưu giữ được bao lâu thì biến mất rồi, bọn họ biết là có người ra mặt.