Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 585: </span></span>585



“ Rõ ràng cô ta thừa nước đục thả câu, lúc đó đại boss uống say ngoắc rồi mà! Nhiễm Nhiễm, hay là cậu đi thử xem, đại boss mà uống say thì anh ấy sẽ như thế nào, có lợi hại như vậy không?” Lâm Tri Hiểu kích động nói, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, rồi lại cúi đầu tiếp tục nói, “ Vạn nhất đại boss sau khi uống rượu không làm được gì thì sao! Vậy chuyện này không phải không có lập luận sao!”

“ Sau khi uống rượu......anh ấy vẫn làm được.” Rất lâu trước cô đã rõ điều này rồi, lần đầu anh có quan hệ với cô cũng là mượn rượu!

“ Được rồi! Coi như khi nãy tớ không nói gì, chồng tớ sắp giận rồi, cúp đây.” Lâm Tri Hiểu lập tức đặt điện thoại lên chiếc so fa bên tay phải, ngẩng đầu nhìn Thích Thịnh Thiên, “ Chồng yêu, em chỉ đoán thôi, có khả năng đó chứ......”

“ Em nghĩ gì không nghĩ lại đi nghĩ đến chuyện đấy! Nói với em bao lần rồi, đừng có xem điện thoại, cả ti vi với máy tính nữa!” Thích Thịnh Thiên bưng đĩa hoa quả trong tay, ngồi xuống cạnh bên cô, “ Hiểu Hiểu, em đừng có lo nữa, họ không sao đâu, chị dâu đã ngủ với Hạo ca mấy lần rồi, em cũng biết đấy, chuyện chăn gối, mấy ai để bụng được lâu!”

“ Đừng nói chuyện này với em, anh càng nói em càng bực, đều là lỗi của anh, sau này cấm không được đưa đại boss đi uống rượu nữa, anh cũng đừng có đi nữa, em thấy kiểu của anh cũng khó mà quản được......” Cô cầm một miếng táo, nhìn xuống phía dưới của anh, “ Phía dưới.”

“ Anh quản được.” Anh cố gượng cười nhìn cô.

Vì chuyện của Trần Nham, Hiểu Hiểu mỗi lần nhớ lại, lại thấy bực mình!

“ Ha ha, ờ thì quản được nhưng không biết nhận mặt ai với ai nên cũng chẳng khác gì không quản được, còn đáng ghét hơn là không quản được, có thể anh nhìn người phụ nữ nào đó thành em sau đó thì......”

“ Không thể nào, tuyệt đối không thể, anh có uống đâu, mà có uống thì cũng không say được, vợ yêu em quên rằng nửa năm nay anh luôn túc trực cạnh bên em sao?” Thích Thịnh Thiên nắm tay cô, “ Toàn là bàn tay này chăm sóc cho anh thôi.”

Còn một tháng nữa là dỡ hàng rồi, nghỉ thêm tháng nữa là anh được trả tự do rồi!

“ Anh buông tay em ra, em đang ăn!” Cô vẫn đang nghĩ đến Nhiễm Nhiễm, làm sao bây giờ!

“ Mẫn Lệ ra nước ngoài chưa?”

“ Chắc là......đi rồi!” Thích Thịnh Thiên vội vàng cầm một quả nho đưa cho cô, “ Chúng mình vẫn phải quan trọng tiểu Mật Nguyệt nhất đã.”

“ Không cần anh em nữa à?” Lâm Tri Hiểu liếc anh một cái.

“ Anh em chạy đi đâu mà lo.” Anh cũng muốn giúp họ nhưng tối hôm nọ đã càng giúp càng bận rồi nên giờ cứ ngoan ngoãn không làm gì nữa là được.

“ Đúng là......anh em tốt.” Cô vừa ăn nho vừa nghĩ thực chất thì bản thân cũng chẳng giúp được gì cho họ.

Chỉ có thể hy vọng cho họ nhanh chóng làm lành, như vậy tốt cho cả Dương Dương Noãn Noãn.

......

vì bị âm thánh điện thoại đánh thức, Bùi Nhiễm Nhiễm xem tin tức trên điện thoại, nghe đoạn hội thoại trên đó, sau đó cô tắt máy, vươn người tỉnh giấc.

Thực ra thì Diệp Mộ Yên có ra sao cũng không quan trọng, quan trọng Cảnh Thần Hạo nghĩ gì.

Cô ở nhà một mình, chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn còn đang dùng bữa thì nghe thấy tiếng xe hơi, cô vừa đứng dậy đã thấy cửa bật mở.

“ Mami!”

“ Mami.”

Dương Dương Noãn Noãn từ ngoài chạy vào, sau lưng hai đứa nhỏ là Cảnh Thần Hạo, mới một ngày không gặp, cô cũng thấy nhớ đám trẻ.

“ Nhiễm Nhiễm.” Cảnh Thần Hạo thay giầy, anh đóng cửa bước vào.

“ Mấy ba con đã ăn gì chưa?” Cô cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, cô mới vừa tỉnh dậy thôi, cuối tuần mà tụi nhóc dậy sớm vậy.

“ Mami, tụi con đều ăn rồi, mami mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi chơi!” Noãn Noãn ngồi đối diện cô, cô bé chớp chớp đôi mắt xanh biếc của mình.

“ Đi chơi?” Cô quay sang nhìn Cảnh Thần Hạo, anh cũng đã xem tin tức rồi chứ?

Cho nên mới đưa Dương Dương Noãn Noãn quay về, ra ngoài chơi cái gì?

“ Em không muốn đi thì chúng ta ở nhà cũng được.” Cảnh Thần Hạo ngồi xuống cạnh cô, ôm eo cô hết sức tự nhiên, “ Vợ yêu.”

“ Để em ăn cơm trước đã.” Cô ăn xong sẽ nói chuyện với anh.

Dương Dương Noãn Noãn chơi dưới lầu một lát rồi lên phòng của mình, hai đứa nghĩ đến lát nữa sẽ được đi chơi nên về phòng chuẩn bị đồ đạc.

Có đi đâu chơi xa đâu chứ?

Cô ăn xong, lúc quay về phòng, Cảnh Thần Hạo vẫn kề sát bên cô.

Không biết Dương Dương Noãn Noãn có đột ngột chạy vào không nên cô đóng cửa phòng lại.

Cửa phòng vừa đóng, cô đã bị vòng tay anh ôm chặt lấy, người đàn ông phía trước cô dường như đã gián tiếp quên mất lời cô nói.

“ Đi đâu chơi? Hay là anh đưa Dương Dương Noãn Noãn đi? Vừa hay có thể trải nghiệm một lần.” Cô cười nói.

“ Muốn anh trải ngiệm cũng được, anh sẽ đưa em cùng đi trải nghiệm.” Anh đương nhiên không muốn một mình đưa cả hai đứa đi chơi, chính vì muốn đưa cô đi nên mới tiện dẫn theo Dương Dương và Noãn Noãn, để những người muốn bàn tán sáng mắt ra, rằng họ mới là người một nhà!

“ Nhiễm Nhiễm, con nó muốn đi chơi công viên đại dương, chúng mình cùng đưa con nó đi chơi đi!”

“ Công viên đại dương?” Cô cảm thấy đôi chút thích thú, nói gì đi chơi với các con là điều luôn hiến cô cảm thấy tình nguyện.

“ Ừm.”

“ Được rồi! Vậy để em thay quần áo.” Cô vẫn đành thỏa hiệp.

Cuối cùng, cả gia đình họ cùng đi công viên đại dương chơi, cuối tuần khá đông người, cô nắm tay Noãn Noãn, Cảnh Thần Hạo nắm tay Dương Dương, như không hề có chuyện gì xảy ra, đúng là một gia đình nhỏ ấm áp kiểu mẫu.

Khi họ bước vào, có không ít người chú ý, thậm chí còn có người quay phim chụp ảnh.

Nếu như bình thường, chắc chắn Cảnh Thần Hạo sẽ không cho phép, nhưng bây giờ thì......

Anh không có bất cứ ý kiến nào cả, thậm chí còn cố ý sát lại bên tai cô, “ Vợ yêu, hai đứa có thể tự đi chơi được, hay là......”

Anh còn chưa kịp nói hết, Bùi Nhiễm Nhiễm đã nghe ra ý đồ của anh, vì tay anh đã buông Dương Dương ra, thay vào đó là vòng qua ôm lấy eo cô.

Cô vẫn nắm lấy tay Noãn Noãn không buông, chỗ này đông người, cô không yên tâm!

“ Mami, con tự đi được, tuyệt đối sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của ba mẹ đâu.” Noãn Noãn cười tươi, ngẩng đầu nhìn cô, rồi cô bé tuột khỏi bàn tay mẹ.

Có Dương Dương chín chắn kèm cô bé, Bùi Nhiễm Nhiễm và Cảnh Thần Hạo bắt đầu thả lỏng.

Cảnh Thần Hạo vẫn cứ ôm chặt lấy eo cô, anh coi như không hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Bùi Nhiễm Nhiễm hiểu suy nghĩ trong đầu anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, nói nhỏ, “ Cho nên Cảnh tổng anh muốn làm gì đây?”

“ Đương nhiên là muốn yêu em rồi.”

Được rồi! Cô không hỏi nữa!

Công viên đại dương rất rộng, bữa trưa, cả nhà dùng bữa ở trong lòng đại dương qua những lớp kính, cho đến tận chiều muộn họ mới trở ra, sau khi rời khỏi công viên, họ còn đến dùng bữa trên du thuyền.

Sắp đến 8 giờ tối, Cảnh Thần Hạo mới đưa họ về, tối nay anh không ở lại lâu mà tự giác về luôn.

Ngày hôm sau, Bùi Nhiễm Nhiễm đưa Dương Dương Noãn Noãn đi học xong liền đến công ty.

Hai ngày cuối tuần đều không liên lạc được Tề Viễn Dương, cho nên sau khi cô đến công ty liền tới phòng của chủ tịch trước.