Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 590: </span></span>590



Có lúc thật sự rất nghi ngờ, người như anh ta sao có thể thành lập được một công ty lớn thế này chứ, còn kinh doanh tốt như vậy.

“Cô......” ngón tay thon dài của Tề Viễn Dương chỉ vào Thẩm Hinh, “cô bị đuổi rồi, tự mình đến phòng nhân sự, bây giờ, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi!”

“Tề tổng, tôi không có làm sai, làm việc nghiêm túc, tại sao phải đuổi tôi?” Thẩm Hinh bất mãn mở miệng.

Cô không hiểu, mình làm việc cần cù chăm chỉ, cẩn trọng thế, chẳng lẽ còn không bằng một Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên xuất hiện sao?

“Chẳng phải vừa rồi cô nói cô ấy sai sao? Cô ấy là người của tôi, cô nói cô ấy chính là nói tôi, cô ấy là trường phòng kế hoạch, đều phải nghe theo cô ấy, tôi không cho phép có người phản bác ý kiến của cô ấy, nếu như các người thật sự có ý kiến với cô ấy, thì tự động thu dọn đồ đạc rời khỏi đây! Đừng xuất hiện ở trước mặt cô ấy!” Vẻ mặt Tề Viễn Dương nghiêm túc, cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn Thẩm Hinh còn đang đứng đó, “còn không chịu đi, chờ tôi đuổi cô đi sao?”

“Không phải, tôi đi!” Con mắt của Thẩm Hinh nhìn Bùi Nhiễm Nhiễm, không nghĩ tới tổng giám đốc lại bảo vệ cô ta thế này!

Mình cái gì cũng còn chưa làm, lại cứ như thế mà rời khỏi!

Thẩm Hinh oán niệm rời khỏi phòng họp, những người khác càng không dám nhiều lời.

Sau này họ nhất định sẽ làm theo lời cô ta nói, nói không chừng Bùi Nhiễm Nhiễm vui vẻ, ở trước mặt tổng giám đốc nói hai câu, bọn họ lập tức sẽ có thể thăng chức tăng lương.

Nhưng Bùi Nhiễm Nhiễm nhất định không vui khi Tề Viễn Dương ra mặt giùm cô, bởi vì lời anh vừa nói, có chút không hay.

“Còn không đi, các người ai cũng muốn đi chung với cô ta hết phải không?” Tề Viễn Dương nhàn nhạt quét mắt những nhân viên khác đang ngồi ở vị trí cũ.

Nghe được anh nói thế này, lập tức đồng loạt đứng lên, nối đuôi nhau đi ra cửa.

Cửa phòng họp bị đóng lại, điện thoại trong tay Tề Viễn Dương rung lên, chạm vào mặt bàn, phát ra tiếng “đông đông đông”.

“Cảm động sao? Nếu cảm động anh không ngại việc em xông tới ôm anh một cái đâu, hôn anh một cái nào!” Tề Viễn Dương hững hờ nhíu mày, ánh mắt nhìn cô mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Tề tổng, tôi cảm thấy có chuyện này hình như anh hiểu lầm rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Nhiễm Nhiễm trịnh trọng nhìn anh, “bạn bè, hoặc là giữa cấp trên và cấp dưới không phải cư xử như thế đâu, ôm anh một cái? Hôn anh một cái? Đó là chuyện mà bạn gái của anh nên làm, không phải tôi!”

“Em chẳng phải là......” Tề Viễn Dương cố ý dừng lại, thấy cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “chuẩn bị chọn bạn gái.” 

“Tôi không có hứng thú với việc làm lốp xe dự phòng cho người khác!” Bùi Nhiễm Nhiễm tức giận nói.

“Vậy chính là bạn gái đứng đầu, thế nào? Muốn suy nghĩ lại không? Tối nay chúng ta đi đâu hẹn hò nào? Tề Viễn Dương bỗng nhiên nhíu mày, tựa hồ quả thật đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn bộ dáng của anh, nhớ tới lời anh vừa nói, trong lòng bỗng nhiên xiết chặt, Tề Viễn Dương sẽ không thích cô đâu ha?

Trời ơi!

Cô chưa từng nghĩ tới phương diện này!

“Tôi không rảnh!” Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức đứng lên, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú cười yếu ớt, “Tề tổng, bằng không tôi giới thiệu cho anh một người bạn gái nha?”

“Em thích làm bà mai khi nào vậy?” Cô ấy đang suy nghĩ gì!

Giới thiệu bạn gái cho anh?

Anh mới không cần bạn gái, chỉ cần cô mà thôi!

“Tôi không thích, lúc trước chẳng phải anh nói muốn tìm một cô bạn gái sao?” Cô nhìn anh một cách nghiêm túc, nếu như trong lòng của anh ta thật sự thích cô?

Cô phải làm sao đây?

Cô phải suy xét việc từ chức thôi. ------------Nhóm dịch Boss – app iNovel--------

Có phải gần đây cô quá nhập tâm vào chuyện của Cảnh Thần Hạo và Diệp Mộ Yên không, không có suy xét qua cách nghĩ của Tề Viễn Dương, cô vẫn cảm thấy bộ dạng cười hí hửng của anh ta là đang nói đùa.

Bây giờ suy nghĩ một chút, anh ta đều đã nói giỡn ờ trước mặt Dương Dương và Noãn Noãn rồi.

“Với việc chọn bạn gái, anh rất kén chọn, kém hơn em, anh đều không cần, người như em miễn cưỡng xem như vạch hợp lệ!” Cặp mắt đào hoa của Tề Viễn Dương nhìn cô vài lần từ trên xuống dưới, “ba vòng cũng không thể kém hơn.”

“Anh......đúng là một tên biến thái!” Bùi Nhiễm Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái, quay người rời đi.

Vạch hợp lệ như cô?

Sao anh ta không nói thẳng là tìm cô đi?

Cô còn chưa ly hôn đó! Đã có ý đồ với cô!

Cho dù cô thật sự ly hôn với Cảnh Thần Hạo, cũng không thể nào đến với anh ta, trong lòng hướng về người khác, sao có thể gả cho anh ta chứ!

Cô mới không muốn đến với Tề Viễn Dương!

Ngẫm lại đã thấy buồn!

Từ chức!

Nhất định phải từ chức!

Tề Viễn Dương nhìn cô hốt hoảng rời đi, lời anh vừa nói rất đáng sợ sao?

Rõ ràng rất bình thường.

Trong phòng họp chỉ còn lại một mình anh, cũng không có tâm tư gì tiếp tục ở lại chỗ này, đứng dậy cũng ung dung rời đi.

......

Cảnh thị.

Văn phòng Tổng giám đốc.

Trước mặt Cảnh Thần Hạo đặt một ly cà phê, ánh mắt đen nhánh của anh nhìn màn hình máy vi tính ở trước mặt, đang bận rộn.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại bên cạnh vang lên.

Anh không có dời mắt mà đưa tay qua cầm lên, “Cảnh tổng! Chúng tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho te rồi, nhưng Tề tổng từ chối hạng mục Thanh Loan, nói là anh ta không cần nữa, anh xem việc này phải làm sao?”

“Liên hệ thư ký.” Cảnh Thần Hạo cúp điện thoại.

Việc nhỏ đã không còn ý nghĩa, anh không có nhiều tinh lực thế này để đi lo.

Thế nhưng Tề Viễn Dương tại sao lại từ chối?

Nhiễm Nhiễm đâu?

Hiện giờ cô ấy thế nào rồi?

Cuối cùng anh cũng đã dời mắt khỏi màn hình, lấy điện thoại di động ra, bọn họ gần đây chắc cũng xem như vui vẻ nhỉ?

Nhiễm Nhiễm chắc sẽ không mặc kệ cuộc gọi của anh đâu.

......

te.

Tề Viễn dương vừa mới quay về phòng làm việc của mình, thư ký liền nói Bùi Nhiễm Nhiễm tìm anh!

Nhanh như vậy đã nhớ anh sao?

Vừa mới tách ra, phụ nữ quả nhiên đều là khẩu thị tâm phi sao?

Bùi Nhiễm Nhiễm vốn là trực tiếp đem thư từ chức giao cho bộ phận nhân sự, nhưng là người của bộ phận nhân sự nói Tề Viễn Dương trước đó đã nói qua, cô không phải họ quản.

Nếu như muốn từ chức, tìm Tề Viễn Dương.

Cô bất đắc dĩ đi lên tìm anh.

Cô đi vào văn phòng của Tề Viễn Dương, đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp yêu nghiệt của anh ta nhìn cô một cái, trong tay đang cầm bình rượu rót rượu.

Nhìn hai ly rượu ở trên bàn, cô không dự định uống rượu với anh ta ở trong phòng làm việc.

Cô đi đến bên cạnh bàn, liền có một ly rượu đưa tới trước mặt, “nếm thử.”

“Cám ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi không muốn uống rượu, một lát còn phải lái xe.” Cô đặt thư từ chức trong tay xuống, “Tề tổng, tôi tự nhận lỗi từ chức.”

Hai tay của Tề Viễn Dương đều đang cầm ly rượu, nghe cô nói thế, cúi đầu nhìn đơn xin từ chức ở trên bàn, ly rượu trên tay trái nghiêng, rượu làm ướt thư từ chức.

“A......” Tề Viễn Dương lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, đặt ly rượu xuống, đem lá thư từ chức ướt đẫm ném vào thùng rác, “ướt rồi, chính là rác, anh đã giúp em ném đi, em vừa mới nói cái gì?”

“Đó là thư từ chức của tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nhìn anh.

Động tác vừa nãy của anh ta rõ ràng chính là cố ý, sao có thể tay run làm đổ rượu chứ.

“Anh không nhìn thấy, em muốn từ chức, viết lại một tờ đi!” Ly rượu trong tay của Tề Viễn Dương đưa đến bên miệng, ánh mắt liễm diễm nhìn cô.

Bùi nhiễm nhiễm hít thở sâu một hơi, anh ta cố ý.

Nhất định là cố ý.