Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 67: </span></span>67



“Buông tay!” Bùi Nhiễm Nhiễm xoay bàn tay, nhưng không thoát được, ngược lại làm đau bản thân, “Cảnh tổng, phát điên cái gì, thả tôi ra!”

“Cô ấy kêu buông ra, anh không nghe?” Âu Dương Lập từ trong xe ra, ngữ khí xúc động không khống chế được.

Anh cũng không biết tại sao, tối nay anh hình như rất dễ mất khống chế, đến ngụy tạo cơ bản nhất cũng quên mất.

Cảnh Thần Hạo lạnh lùng liếc anh 1 cái, môi cong lên nụ cười châm chọc, “Bùi Dĩ Hàn là nhân viên của Cảnh thị, bây giờ cũng là thời gian tăng ca. Mà anh, có phải quá hạn không?”

“Anh…” Âu Dương Lập câm nín, lập tức tỉnh táo lại, cũng không nói thêm gì, chỉ hung hăng nhìn Bùi Dĩ Hàn bị Cảnh Thần Hạo kéo lên xe, anh phiền não đập lên cửa xe 1 cái.

Bentley biến mất trước mắt Âu Dương Lập.

“Cảnh tổng, bây giờ anh khôi phục lại bình thường chưa?” Bùi Nhiễm Nhiễm bị áp chế lên xe, ngồi ghế phụ, ngữ khí lạnh lùng.

Cô không ngừng xoa tay đỏ lên, bĩu môi, có chút ủy khuất lại có chút tức giận.

Tốc độ ngày càng nhanh, tay Cảnh Thần Hạo nổi đầy gân xanh, môi mỏng mím thành 1 đường thẳng: “Dừng xe, cô muốn xuống xe!”

Cảnh Thần Hạo không quan tâm cô, thậm chí không nhìn cô 1 cái, trả lời cô chỉ là động cơ xe ngày càng mạnh mẽ.

Bùi Nhiễm Nhiễm cười lạnh, cởi cao gót ra, sau đó đưa tay mở cửa xe, gió không ngừng vào trong xe, cô lại tháo dây an toàn, nhanh chóng nửa đứng lên, động tác muốn nhảy xuống xe.

“Bùi Dĩ Hàn, cô điên rồi!” Cảnh Thần Hạo thấy Bùi Dĩ Hàn muốn nhảy xe, lòng hoảng loạn, chân nhanh chóng đạp thắng, bánh xe ma sát lên đất, phát ra tiếng “két” nhức tai.

- ----------- --------------

Còn chưa dừng lại hoàn toàn, Bùi Nhiễm Nhiễm liền nhảy xuống xe, ngã xuống đường, lăn vài vòng liền.

Cảnh Thần Hạo hoang mang, nhanh chóng mở cửa xuống xe.

“Sao rồi, có sao không?” Anh quỳ xuống, kéo Bùi Dĩ Hàn, muốn xem cô bị thương chỗ nào.

Bùi Nhiễm Nhiễm đẩy anh ra, miễn cưỡng chống lên đất, dùng sức từ từ đứng dậy. sắc mặt khẽ lạnh lùng, “Cảnh tổng, hy vọng sau này anh có thể khắc chế tính xấu của mình, đừng tùy ý tức giận, liên lụy người khác.”

Lời này lạnh nhạt và xa cách, như là muốn rạch ròi quan hệ với anh vậy.

Cảnh Thần Hạo từ từ trấn tĩnh lại, anh đứng đối diện Bùi Nhiễm Nhiễm, hai người nhìn thẳng nhau, đột nhiên anh cười tà mị: “Tối nay là tôi mất khống chế, sau này chuyện của cô, tôi không quản nữa!”

Tối nay vốn dĩ không khí không tệ, nhưng đột nhiên cô nhắc đến chồng và con, tâm trạng anh không khống chế được. Vốn dĩ muốn bỏ cô lại, nhưng nửa đường vẫn quay về, chỉ vì không thể yên tâm.

Anh biết chỗ này không bắt xe được, sợ cô không về nhà được, nhưng vừa về liền thấy cảnh đó…

Sao anh lại có sự để ý đáng chết đó!!

Bùi Nhiễm Nhiễm nắm chặt túi xách, không biết tại sao, khi nghe anh nói sẽ không quản chuyện của cô nữa, đột nhiên cô cảm thấy trống rỗng.

Tình trạng này tiếp tục nữa, nhất định sẽ xuất hiện cục diện cô không thể khống chế được, cho nên bây giờ rạch ròi tình cảm, là lựa chọn tốt nhất.

“Cảnh tổng, hy vọng anh nhớ lời hôm nay anh nói, tạm biệt!” Bùi Nhiễm Nhiễm nói xong, dứt khoát quay người, mang cao gót của mình, tiếng cao gót chạm vào đất vang lên tiếng thanh giòn.

Bóng dáng ốm gầy rọi dưới ánh đèn đường, nhìn vào yếu đuối đến thế.

Cảnh Thần Hạo ngồi trong xe, nhìn thấy người phụ nữ đi cà nhắc kia, vậy mà cứng đầu đến không quay đầu lại 1 lần. Anh đập mạnh lên vô lăng, đạp ga, nhanh chóng vượt qua Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bùi Nhiễm Nhiễm không đi quen chân trần, đất làm chân cô đau, Cảnh Thần Hạo lái xe rất nhanh, tốc độ lướt qua người cô, mang theo 1 luồng gió đêm, bây giờ đã không thấy bóng dáng rồi.

Cô dừng chân lại, có chút hít thở không thông, nơi này chắc có thể bắt xe rồi.

- ----------- --------------