Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 694: </span></span>694



"Tối qua cô đã xem rõ tôi là một người như thế nào chưa? Đẹp trai như hôm nay!" Mẫn Lệ cầm cái bánh bao nhỏ màu đỏ của cô lên, "ăn đi, ăn xong rồi đi."

"Được thôi! Trên đường còn điều gì dặn dò không? Tôi không thể nào theo anh về nhà vô ích như vậy được? phải có lợi ích gì chứ?" cô ta cười nói.

"Cô muốn cái gì?" Mẫn Lệ lườm mắt nhìn cô, "tối qua cô thua tôi, vẫn chưa xin lỗi tôi, cô nên xin lỗi trước đã!"

Cố Linh nhìn anh ta bỗng đứng chắn ngang mặt mình, Mẫn Lệ đứng ngoài cửa, nghiên đầu, giật lại cái giỏ sách từ trên tay anh, "giờ là anh đang nhờ tôi, lại còn muốn tôi xin lỗi anh, còn nữa, anh dựa vào đâu mà cho rằng hôm qua anh thắng tôi, mà không phải là tôi thắng anh? Nếu như tôi nhớ không lầm, anh đã cởi trần chuồng, không một mảnh vải che thân, bộ dạng giống như uống say rồi nổi cơn điên hay sao ấy."

"Đó là tại vì tôi có thói quen đi ngủ khỏa thân, còn lâu mới là do uống say, tối qua chắc chắn là cô uống say rồi, chứ làm sao mà một cô gái cương trực trinh tiết như cô lại cùng với tôi vô khách sạn được, lại còn nằm chung giương nữa chứ?" Mẫn Lệ cố nói lớn tiếng với cô ta.

Cố Linh lùi về sau hai bước, "sống với hạng người như anh không bao lâu sẽ thành kẻ điếc mất!"

"Chúng ta đang làm việc chính sự!" mặt đẹp trai của Mẫn Lệ nhìn cô chằm chằm.

"Anh có chắc chắn là đang bàn việc chính sự không, hay là đang la thét tôi thế? Giọng nói của anh lớn tiếng như vậy, thật sụ thua thiệt khi gây lộn với anh." Cô ta lắc đầu, chầm chậm nói.

"Tôi bỗng nhiên không muốn đi nữa, cảm thấy ngủ ở đây thích thiệt, tôi có điên mới đi cùng anh về ra mắt cha mẹ! đâu phải cha mẹ của tôi, đi rồi không có ích lợi gì cả, lại còn bắt phải xin lỗi anh, tôi đâu có khùng? Không đi!" bỗng nhiên cô ta quay đầu đi vào bên trong.

Mẫn Lệ giang tay nắm liền tay của cô, bởi vì cô đi quá gấp, nên khi bị anh kéo, thì lập tức trở người ngã vào lòng của anh.

"Á......" cô ta chau mày, "cơ thịt của anh cứng rắn quá, ối! không thoải mái!"

"Đâu ai bắt cô sà vào người tôi, tự cô đụng vào đấy." Mẫn Lệ cuối đầu nhìn cô ta, "theo tôi về nhà, tôi không bắt cô xin lỗi nữa, thì sao nào?"

"Thiệt là......" cô ta giả vờ bộ dạng suy nghĩ đã, đứng thẳng người nói, "tôi nói, anh dựa vào đâu đòi tôi xin lỗi, sẽ không bao giờ xin lỗi, anh chưa xác định có thắng tôi chưa, còn nữa giọng anh rất lớn, tôi không có cảm giác an toàn!"

"Tôi cố hạ giọng xuống như vậy được không?" Mẫn Lệ hạ giọng xuống nói, "Chị Cố, tôi xin cô giúp tôi được không?"

"Anh gọi tôi là gì?" ánh mắt Cố Linh nheo lại nhìn anh, cô xin đẹp trẻ trung như thế mà là chị à?

"Cố mỹ nữ, cô giúp tôi đi, nếu như xong chuyện, cô muốn gì tôi đều cho cô!" anh ta thật sự bị ép đến không còn cách nào.

"Điều này......" Cô ta có chút đả động, "Được rồi đó, để tôi suy nghĩ lại."

"Được, tiểu Linh!" Mẫn Lệ quay người mở cửa ra, "đi thôi!"

"Tiểu Linh?" Cố Linh lườm anh ta một cái, thay đổi xưng hô nhanh thế.

"Cô nên thay đổi xưng hô tí, nếu không bị lộ tẩy mất, em gái tôi là tín đồ Conan, rất thích thú về chuyện phá án." Nên trước giờ anh ta không dám làm như vậy, nhưng mà lần này.

Thật sự bị ép đến không còn cách nào, cũng bởi vì anh ta cảm thấy Cố Linh này có vẻ to gan, cô ấy lại không dễ chịu thua, chắc chắn sẽ không bị lộ tẩy.

"Được! không thành vấn đề." Cố Linh cười nói.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Mẫn Lệ lái xe chở cô về nhà mình.

Trên đường trở về nhà, Cố Linh dựa vào lưng ghế, chợp mắt tí

Mẫn Lệ bên cạnh liếc mắt nhìn cô một hồi, "cô đã nghĩ ra nên gọi tôi là gì chưa?"

"Có gì khó đâu, tôi nhớ là sẽ không gọi anh bằng tên đâu, sẽ không lộ tẩy, nếu như nhà anh hỏi chúng ta quen nhau từ khi nào, tại sao lại ở bên nhau, để tôi nói hết." cô ta từ từ mở mắt ra, quay đầu sang nhìn cửa sổ bên ngoài, "Á khu Phú Hào!"

Mẫn Lệ không thèm đếm xỉa đến cô.

"Anh có nghe tôi nói gì không?" cô ta quay đầu trợn mắt nhìn anh ta.

"Ừm." anh ta đáp trả một cách thản nhiên, vẫn đang nghĩ vấn đề cô vừa mới nói.

Mặc kệ cô trả lời hết sao, có khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?

Trong lòng anh thực ra có chút lo lắng.

"Nghe rồi thì tốt, tôi sẽ không khiến anh thất vọng đâu! Yên tâm đi!" cô ta lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "nhưng mà anh đừng vọng tưởng rằng tôi sẽ xin lỗi anh đấy nhé, không có cửa đâu!"

Bây giờ Mẫn Lệ đang có việc cần nhờ cô ta, quyết định không so đo với cô ta, sau này sẽ tính sau.

Đến nhà Mẫn gia, bởi vì Mẫn Lệ đã có nói trước, nên khi vừa nghe tiếng xe cả nhà bèn kéo nhau ra ngoài.

Cố Linh nhìn thấy Mẫn phụ Mẫn mẫu đứng bên đó, lại còn có một cô gái xinh đẹp đang choàng tay Mẫn mẫu, phía sau còn có cả đám người hầu, bỗng nhiên cô cảm thấy da đầu như tê tái, bây giờ cô xin rút lui có còn kịp không?

Cô chầm chậm nghiên đầu nhìn Mẫn Lệ, "nhà anh nôn nóng muốn gã lắm rồi?"

"Là cưới đúng hơn chứ?" Mẫn Lệ hạ tốc độ xe chậm lại, "đừng bị lộ tẩy nhé, tiểu Linh."

"Anh nên dịu dàng với tôi, nếu không người bị lộ tẩy là anh đó!" Cố Linh nhắc nhở nói.

Mẫn Lệ bừng tỉnh đại ngộ, anh ta nên dịu dàng lại, nếu không cha mẹ anh sẽ nghĩ anh thô lỗ nói chuyện lớn tiếng với bạn gái.

Mẫn Lệ dừng hẳn xe lại, đi qua bên ghế phụ mở cửa đón cô xuống xe.

Sau khi Cố Linh xuống xe, cô choàng lấy tay của Mẫn Lệ, cô ta cảm nhận rõ người đàn ông bên cạnh bị ngây người khi cô choàng tay anh, người đàn ông này ngây thơ nhỉ, bị choàng tay thôi mà cũng cứng đơ người vậy.

"Ba mẹ, đây là bạn gái con, tiểu Linh." Mẫn Lệ đi đến cạnh hai người giới thiệu.

"Bác trai bác gái, em gái, chào cả nhà." Cố Linh lễ phép chào hỏi, thoải mái hào phóng, cử chỉ ưu nhã.

Mẫn phụ Mẫn mẫu nhìn hai đứa, trong lòng vừa ý cười tươi, hối hôn đã lâu rồi, cuối cùng cũng đã dẫn bạn gái về ra mắt rồi.

Họ có thể yên tâm rồi.

"Vào nhà, vào nhà!" Mẫn mẫu nhanh chóng mời.

"Cám ơn bác gái." Cố Linh lễ phép trả lời.

Mẫn phụ Mẫn mẫu và Mẫn gia tiểu thư đi phía trước, Mẫn Lệ và Cố Linh ở phía sau, người hầu vẫn đứng hai bên.

Mẫn Lệ cúi đầu nhìn Cố Linh, ánh mắt lộ tia khen hàm ý, ít ra khởi điểm không bị nhìn thấu.

Họ đi vào trong, ngồi vào đại sảnh, người hầu nhanh chóng đem trà nóng đến, Mẫn phụ Mẫn mẫu ngồi đối diện họ, hai khuôn mặt đều tươi cười hớn hở.

"Tiểu Linh! Con trai bác, thực ra còn rất nhiều ưu điểm đấy, có cái nói chuyện hơi lớn tiếng, để hai bác kêu nó sau nay nói chuyện với con nhỏ nhẹ thôi, nếu như nó dám la hét cháu, thì để hai bác xử lý nó!" Mẫn mẫu nhiệt tình nhìn Cố Linh.

Heo nhà nuôi cuối cùng đã có cải thảo đồng ý đi chung rồi!

Thực sự không dễ gì!

Vả lại Cố Linh này, nhìn xinh đẹp, cô gái đẹp như vậy cùng với Mẫn Lệ sống chung với nhau thì hai người phải đồng lòng, nếu như hai đứa đủ nhanh làm đám cưới với nhau thì tốt biết mấy!

"Anh ấy rất tốt, lúc mới quen có chút không quen, nhưng bây giờ, anh ta đã hạ giọng nhỏ lại để nói chuyện với cháu rồi." Cố Linh cười nhẹ nhàng.

Mẫn Lệ cúi đầu nhìn cô ta, còn nghĩ rằng cô sẽ nói đã quen với giọng lớn tiếng của anh rồi, người phụ nữ này quả nhiên là cao thủ khó lộ diện đây.