Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 714: </span></span>715



"Nói xem, chuyện là như thế nào, hai người yêu nhau từ khi nào? Tôi nghe Lệ tiểu tử nói cô không có ý gì với anh ta mà!" sự tò mò trong người của Thích Thịnh Thiên trổi dậy.

"Tôi đúng thật không có ý gì với anh ta, nhưng anh ta thì có ý gì với tôi, đại khái là anh ta đã bị hấp dẫn bởi dung mạo xinh đẹp của tôi ngay lần gặp đầu tiên!" Cố Linh nhìn Mẫn Lệ cười nói.

"Đúng, bị dung mạo em quyến rũ rồi, nhưng em có dám nhận rằng mình không có ý gì với anh không?" anh ta không tin.

Nếu như không có ý gì với anh ta, sao lại làm việc đó với anh ta?

Lại còn uống rượu thách đấu nhau, cùng anh trải qua những giây phút vui vẻ.

"Em không có" cô ta nghiêm túc, "nói thật, tuy anh đẹp trai, nhưng trên đời này còn nhiều người đẹp trai lắm, đặc biệt là đẹp trai nhưng giọng nói lớn tiếng, anh không có ưu điểm gì cả, em thích anh cái gì, à, vẫn còn một ưu điểm, ít ra là anh có tiền."

"Cũng được, ít ra cũng có một ưu điểm, như em nói em thiếu tiền đúng không? Cần bao nhiêu?" anh ta vừa bước xuống bậc vừa nhìn cô ta, từ trong túi lấy một tấm thẻ màu đen đưa cho cô ta, "tự nhiên quẹt."

"Cám ơn." Cô ta cười nhận lấy, "xem này, anh ta là thế, không có tí gì gọi là hiểu phụ nữ."

"Vậy mà còn nói là không hiểu lòng phụ nữ? anh nói hai em nghe, nếu như em thật sự thiếu tiền thì đừng khách sáo với anh ta, cứ lấy cho nhiều, sẵn tiện chia cho anh tí, gần đây anh nghèo lắm, đang kẹt." Thích Thịnh Thiên trêu đùa nói.

"Này, cái này cho anh." Cố Linh đưa tấm thẻ màu đen ấy cho Thích Thịnh Thiên.

"Cái này là do hai em hiếu kính, anh không khách sáo đâu." Thích Thịnh Thiên cười nhận lấy, bèn để vào cái bóp tiền của mình.

Mẫn Lệ nhìn thấy cử chỉ của hai người, "Thích Thịnh Thiên, anh làm gì đấy, em cho vợ em mà!"

"Nhưng vợ em cho anh rồi! cho anh thì là của anh thôi, em chỉ có tiền sài không hết mà, bây giờ anh đây phải nuôi vợ con sống tạm này!" anh ta vừa nói vừa đi đến bên Cảnh Thần Hạo, nói với anh ta điều gì bí ẩn.

Mẫn Lệ không giận hờn, anh em bạn bè chỉ có vài người, tiền đối với họ căn bản không là gì cả.

Cái anh ta giận là Cố Linh lại nhẹ dạ đem tấm thẻ của anh cho cô ta đưa cho người khác.

"Em vui rồi chứ?" anh ta bỗng nhiên nói.

"Vẫn được, thấy người khác vui là em vui à, vả lại em cũng đâu thiếu tiền, nếu như anh ta thiếu tiền thì cho anh ta vậy! người như em rất thương người, giống như thấy một người đơn độc lẻ loi, không ai thèm, bèn miễn cưỡng thu nạp anh vậy." cô ta vô tư nói chuyện nhẹ như mây trôi.

"Cám ơn em đã có lòng tốt, cả đời em chỉ nên tốt với anh thôi, chứ đừng tốt với người khác nữa." anh ta nhất định phải giữ chặt cô bên cạnh, tim cô, và tất cả những gì thuộc về cô.

Là vợ anh, thì cũng chỉ là vợ của mình anh mà thôi!

Không có ý định ly hôn rồi lại kết hôn nữa!

"Anh mơ đi! ở ngoài đường gặp một cụ già muốn qua đường em cũng phải giúp chứ! Làm sao chỉ tốt với mình anh thôi? Anh có già đến nổi phải em dẫn qua đường đâu chứ?" cô ta nói xong bèn thoát ly khỏi anh ta.

Mở cửa xe ra, nhanh chóng ngồi vào trong, xe của Cảnh Thần Hạo và Thích Thịnh Thiên ở phía trước đều đã lăn bánh rồi.

Mẫn Lệ lên xe, hai người chạy theo sau xe Thích Thịnh Thiên.

Cô ta không muốn chợp mắt trên xe, lấy điện thoại ra xem tin tức, "em nói, sau này không được làm phiền đến công việc của em, đặc biệt là chụp hình và rửa hình, còn nữa, hình của em và máy ảnh của em không được để người khác xem, hình của em cũng không được để người khác rửa, anh xem phần trên của mộ bia trong bức ảnh như thế kìa, xấu chưa!"

"Đó là bởi vì dung mạo Phó thị trưởng vốn dĩ không dễ nhìn, nếu như dễ nhìn như anh, cho dù chất lượng có cặn bã đến đâu thì đẹp trai vẫn hoàn đẹp trai thôi." Anh ta tràn đầy tự tin với dung nhan của mình.

"Hehe......" cô ta nhẹ hừ một tiếng, không thèm ngẩn đầu lên.

"Anh nói thật đấy, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Mỗi lần nhìn thấy anh, em hận đến nổi nhào vào lòng anh. Cái hôm ở trong phòng tắm ấy, em thừa biết trong bình hoa là cái gì rồi, mà vẫn không ngừng nhào vào anh đấy thôi." Tuy rằng thứ đó không phải cô đem tới.

"Nói chơi thôi mà, nhưng anh tự tin là một chuyện tốt, bây giờ em muốn nói vấn đề khác, lần đầu tiên em đến nhà Cảnh Thần Hạo chơi, có cần mua quà biếu không nhỉ? Đi tay không kỳ lắm?" cô ta đặt điện thoại xuống, nghiên đầu nhìn Mẫn Lệ.

"Điều này......" anh ta chưa từng nghĩ qua, "không cần, anh Hạo không để bụng đâu."

"Họ không để bụng, nhưng em để bụng á! Đây là vấn đề lễ phép." Cô ta cười nói.

"Được thôi!"

Thế là, ba chiếc xe đang chạy vi vu, thì chỉ còn lại hai chiếc thôi.

Thích Thịnh Thiên gọi điện cho chiếc xe phía trước của Cảnh Thần Hạo, "anh Hạo, Lệ tiểu tử đi lạc rồi, hai đứa đang đùa gì thế!"

"Vậy anh gọi điện thoại cho hai đứa thử xem." Cảnh Thần Hạo nghiên đầu nhìn ra ngoài, phía sau dường như không thấy xe của Mẫn Lệ.

"Mình không biết có làm phiền họ không, vợ chồng mới cưới, ắt tình cảm nóng bỏng lắm, không thể kìm chế lâu, ngộ nhỡ mình phá đám, thì Lệ tiểu tử sẽ lấy đao chém chết anh mất!" Anh là đàn ông hiểu đàn ông mà, nếu chuyện đó bị gián đoạn thì rất khó chịu.

"Không thể."

"Có đấy! chắc chắn sẽ lấy đao chém anh

"Anh ta chắc chắn lấy súng bắn em." Cảnh Thần Hạo bình tĩnh nói, "tắt máy thôi."

Thích Thịnh Thiên ngồi trong xe, nghe trong điện thoại vọng lại tiếng "tút tút tút", do dự một chút, không nên gọi cho Mẫn Lệ thì tốt hơn, đâu phải anh ta không biết đường đến nhà anh Hạo.

Nếu như thật sự dùng súng bắn anh, cùng lắm chịu vậy.

Khi họ đến biệt thự, Lâm Tri Hiểu bế Mật Nguyệt cùng tới nơi.

Đi đến cửa lớn nghe Mật Nguyệt khóc lớn tiếng.

"Con gái yêu của cha, daddy đến rồi này." Thích Thịnh Thiên nhanh chóng chạy đến, "Tiểu Nguyệt Nguyệt......"

Anh ta vừa chạy đến định vỗ Tiểu Mật Nguyệt thì phát hiện Dương Dương đang bế Tiểu Mật Nguyệt, cười đùa, lập tức nghiên đầu nhìn Lâm Tri Hiểu, "cục cưng lớn của anh......"

"Đi mà bế người tình kiếp trước của anh đi, đừng lại gần em." Lâm Tri Hiểu lườm mắt nhìn anh ta, không đếm xỉa đến anh.

"Cục cưng lớn yêu dấu, nếu như em khóc rồi, anh sẽ vỗ em nín, nếu em và Mật Nguyệt cùng khóc thì anh cũng chỉ vỗ em thôi, anh nhất định cũng sẽ chỉ cứu em thôi!" Thích Thịnh Thiên ngồi bên cạnh Lâm Tri Hiểu, ôm chằm lấy cô, vô cùng thân thiết bợ người cô ta, "Hiểu Hiểu, vợ yêu......"

Lâm Tri Hiểu nghe anh ta nói, không có tí gì gọi là vui vẻ.

"Ý anh nói là anh không quan tâm đến con gái à?" cô ta bỗng nhiên có chút thương xót Tiểu Mật Nguyệt, lại có một người daddy như vậy.

"Anh không nói là không lo cho con đâu, trọng điểm là con gái đâu cần anh lo, con đã có Dương Dương lo rồi, con gái có chồng tương lai yêu thương rồi, không cần chúng ta bận tâm." Thích Thịnh Thiên nhìn ngắm Tiểu Mật Nguyệt vẫn còn đang khóc."Dương Dương, con làm gì con gái chú thế?"

"Con......" Dương Dương đành bất đăc dĩ nhìn Tiểu Mật Nguyệt đang đứng trên đùi mình, "em hôn con ạ!"

Cảnh Thần Hạo vừa mới đến gần Bùi Nhiễm Nhiễm quay sang nhìn Tiểu Mật Nguyệt và Dương Dương, thật là có tương lai nhỉ?