Sau này cô sẽ không dám tìm ai đi với cô tới những nơi nhu quán bar như vậy nữa.Cô cũng sẽ tuyệt đối không đi!“Hai người định làm gì vậy?” Mẫn Lệ nhìn bộ dạng của họ như muốn ở lại bên trong phòng bệnh.“Chuyện này, cô không nên kích động, thật ra, thật ra……” Lâm Tri Hiểu cầm ly nước đi về phía bọn họ, “Thật ra là tôi kêu Tiểu Linh đến bồi tôi, lúc tôi đi đã đã định dẫn theo cô ấy rời đi, tất cả đều là lỗi của tôi.”“Tri Hiểu, chị không cần xin lỗi, không phải lỗi của chị.” Cố Linh lập tức lên tiếng: “Là lỗi của bọn người xấu, là lỗi của tụi nó.”“Bọn họ đã bị xử lý sạch sẽ rồi, không cần lo lắng nữa.” Đột nhiên có tiếng của Thích Thịnh Thiên truyền tới.“Chị dâu, chuyện này không phải lỗi của chị.” Mẫn Lệ lên tiếng, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến họ, cho dù có liên quan cũng không có chuyện gì xảy ra.Bọn họ là anh em, anh em với nhau không có chuyện đúng sai.Chỉ là trước đây Cảnh Thần Hạo và Đường Sóc có chút căng thẳng, nhưng bây giờ cũng đã làm lành với nhau rồi.Bây giờ Đường thị nhờ có Cảnh Thần Hạo giúp đỡ quản lý, bây giờ chị dâu còn đang mang thai, Cảnh Thần Hạo mới là người bận rộn nhất.“Mọi người tha thứ cho tôi?” Lâm Tri Hiểu nhìn mọi người, không ngờ nhanh như vậy đã được tha thứ.“Bọn em đều không có trách chị.” Cố Linh dựa vào người Mẫn Lệ, chỉ nhẹ nhàng dựa vào, không dám dung sức, “Sức khỏe của anh ấy vốn dĩ rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu, rất nhanh sẽ khỏe lại thôi.”“Đúng đúng đúng, bây giờ quan trọng nhất là Mẫn Lệ phải nghỉ ngơi, điểu dưỡng cơ thể thật tốt, vậy chúng tôi không làm phiền hai người nữa.” Lâm Tri Hiểu vội vàng buông ly nước xuống bàn, kéo tay Thích Thịnh Thiên kéo đi.Lúc ra ngoài, Lâm Tri Hiểu luôn không vui, cô luôn tự trách mình, cũng vì cô mà Mẫn Lệ bị thương.“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa, đây không phải lỗi của em, là lỗi của bọn người xấu đó, nếu bọn họ không có ý định làm chuyện xấu, dù em có ngồi đó cả đêm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.” Thích Thịnh Thiên ôm eo cô, “Biết chưa, bà xã?”Lúc Lâm Tri Hiểu đang định nói thì điện thoại di động của cô vang lên.Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, là dì Nguyệt gọi, có thể liên quan với Tiểu Mật Nguyệt, bước chân của cô càng đi nhanh hơn.“Phu nhân, cô mau về đi, Tiểu Mật Nguyệt khóc dữ dội lắm, chắc là đói rồi.”“Bọn tôi đang trên đường về rồi, sẽ về tới ngay.” Điện thoại của Lâm Tri Hiểu bị Thích Thịnh Thiên giật đi.“Cứ để con bé khóc, tôi đang muốn dứt sữa cho nó, nếu muốn uống sữa thì uống sữa bột.” Thích Thịnh Thiên dứt khoát.“Thật sao?” Cô có chút lo lắng nhìn Thích Thịnh Thiên, “Làm vậy có tàn nhẫn quá không? Hay tạm thời chúng ta khoan cai sữa cho con đi.”“Không được, con đã lớn rồi, nhất định phải cai.” Anh bá đạo ôm lấy cô, bỏ điện thoại vào túi quần.“Vì giúp con cai sữa, anh cảm thấy thời gian này chúng ta nên ở ngoài đừng về nhà, cỡ 1 tháng gì đó.” Anh cảm thấy quyết định này cũng không tệ, “Hiểu Hiểu, em thấy sao?”“Em cảm thấy không nên, cho dù là cai sữa cho con cũng không tới mức không gặp con.” Cô dựa vào cánh tay của anh, ngước đầu lên nhìn anh, “Em vừa xa con mấy tiếng đã không chịu nổi rồi, xa con một tháng, làm vậy có phần quá tàn nhẫn rồi đó anh. Anh có thể chịu được sao?”“Anh có thể.” Anh cũng có thể không chịu nổi.Nhưng vì muốn Tiểu Mật Nguyệt cai sữa, chỉ có thể làm vậy.Với lại cho dù có gặp Tiểu Mật Nguyệt, Tiểu Mật Nguyệt cũng không thể tìm sữa trên người anh.“Anh……vậy anh một tháng đừng gặp con, em về trước đây.” Cô vừa đi vừa cười.- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------“Bà xã, chúng ta là một, em không gặp anh không gặp, em gặp anh mới gặp.” Anh đã quyết định rồi.Khi cần quyết đoán mà không quyết đoán rất dễ loạn.Lâm Tri Hiểu ngồi trên xe năn nỉ anh rất lâu anh cũng không về.Cô muốn nhảy xe, nhưng người đàn ông bên cạnh cũng không lay chuyển gì, cô thật sự dám nhảy xe sao?Lúc cô định mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa lại rồi.“Thích Thịnh Thiên, em muốn gặp con em, em sẽ không cho con bú, được không?” Cô rất muốn gặp Tiểu Mật Nguyệt.Đến tiếng khóc của con bé cũng làm cô nhớ rất nhiều.“Bà xã, em mềm lòng như vậy, chắc chắn sẽ không làm được.” Anh quả quyết.Nếu như cứ chiều theo ý Lâm Tri Hiểu như vậy, không biết đến khi nào Tiểu Mật Nguyệt mới cai sữa được.“Phụ nữ ai cũng mềm lòng!”“Không có đâu, em sẽ nhịn được mà, Tiểu Mật Nguyệt đang cần chúng ta như vậy anh thật sự có thể nhẫn tâm không đến gặp con sao?” Càng không được gặp con cô càng nhớ con.Mặt của Thích Thịnh Thiên vẫn lạnh như cũ, nhưng trong lòng đang dao động.Bởi vì anh cũng muốn gặp Tiểu Mật Nguyệt, lại càng không thể cưỡng lại giọng nói nhõng nhẽo của Lâm Tri Hiểu.“Ông xã, Tiểu Mật Nguyệt còn nhỏ như vậy, chúng ta cũng chưa từng xa con lâu như vậy, bình thường chỉ có vài tiếng, bây giờ đã là cả đêm, còn thêm cả buổi sáng vừa rồi nữa.” Cô nghiêng người về phía Thích Thịnh Thiên.Nếu không phải anh đang lái xe, chắc chắn cô sẽ nắm tay anh nhõng nhẽo.“Được rồi! Chúng ta về gặp con, nhưng em phải hứa là cai sữa cho con!”“Dạ, em hứa!” Cô chỉ hận không thể ngay lập tức chạy về nhà.Về tới nhà, vừa nhìn thấy Tiểu Mật Nguyệt cô liền chạy lại ôm Tiểu Mật Nguyệt vào lòng.Tay và miệng của Tiểu Mật Nguyệt ngay lập tức tìm kiếm ngực cô.Thích Thịnh Thiên đứng kế bên nhìn mẹ con cô, “Bà xã, em phải nhớ đã hứa gì với anh!”“Em nhớ, nhưng Tiểu Mật Nguyệt không biết gì a! Em……” Nhìn khuôn mặt khóc tới đỏ lên hết của con, cô rất đau lòng. Thôi kệ, đút trước tính sau!Vậy là Thích Thịnh Thiên chỉ có thể chăm chú nhìn vợ mình cho con bú.Biết thế nào khi họ về nhà cũng không thể dứt sữa cho con mà.Anh vậy mà lại tin Lâm Tri Hiểu!“Lần sau nhất định sẽ không tin em nữa.” Thích Thịnh Thiên nói với cô“Ông xã, lần sau mình nói trước với con đi, chứ bất thình lình không cho con bú, con sẽ giận đó.” Cô cười tủm tỉm nhìn nhìn anh.“Con nó vẫn còn nhỏ, em nghĩ con có thể cảm nhận được cái gì, chi bằng em nghĩ cho cảm nhận của anh đi, em lừa anh như vậy không sợ anh buồn sao?” Thích Thịnh Thiên ngồi kế bên cô, nhìn Tiểu Mật Nguyệt, “Tiểu yêu tinh này, sau này Dương Dương còn khổ dài dài a……”“Vẫn còn nhỏ mà, anh nói gì đó.” Lâm Tri Hiểu liếc anh, “Con gái ai mà không thích được cưng chiều.”“Ưm, cưng chiều, cưng chiều, nhưng dù thế nào ngày mai cũng phải dứt sữa, chuyện này không bàn luận gì nữa.” Anh nhất quyết.Cô liên tục gật đầu, “Ưm ưm, bữa nay cứ để con vậy đi, anh đi làm việc của anh đi.”