Người khác cũng không thể có, cũng không thể giống nhau.“Lỡ như bản thân anh thì sao? Cũng muốn phế bỏ bản thân anh sao? Phế bỏ chỗ nào của anh?” Cô theo bản năng nhìn thân dưới của anh, “nơi này sao?”“Nơi này không thể phế, liên quan đến hạnh phúc của em, huống chi, anh có người thật là em đây, tại sao phải đi làm người giả chứ?” Anh sẽ luôn giữ cô ấy ở bên người.“Ha ha, lỡ như thì sao? Lỡ như em không ở bên anh, lúc anh rời đi, hoặc là em qua đời, anh phải làm sao?”“Sẽ không đâu!”“Sẽ không sao? Chỉ sợ lúc đó, có thể anh sẽ mang theo bồ mới của anh anh anh em em.” Sẽ không thèm quan tâm tới một cố nhân là em.” Cô uể oải uống nước trái cây, một bộ dạng không quan tâm, “em thông suốt rồi, sau khi em đi rồi, anh muốn thế nào cũng được.”“Anh sẽ không để cho em đi.”“Anh nói chuyện không tính! Em nói rồi thì sẽ rời đi!” Cố Linh thả ly nước ép trái cây xuống, “được rồi, em không tranh luận với anh nữa, em mệt rồi.”“Khoan hãy ngủ, ăn cơm xong rồi ngủ.” Mẫn Lệ kịp thời giữ chặt cô.“Ưm!” Bây giờ cô cũng có chút đói bụng.Sau khi ăn cơm trưa, cô lên lầu ngủ trưa.Mẫn Lệ ôm cô lên giường ngủ, rất bình yên, không nói gì, càng không có động tay động chân.Nếu như là trước đó, anh ta nhất định đã sớm bắt đầu đi chuyển trên người cô, ý đồ câu lên dục vọng của cô.Hôm nay yên tĩnh một cách lạ thường.Đại khái là bởi vì sức khỏe của cô còn chưa khỏe lại.Cô suy nghĩ miên man, và chậm rãi tiến vào giấc ngủ.Mẫn Lệ ở bên cạnh vẫn luôn không có ngủ.Anh bắt đầu có chút không hiểu cô.Có thể từ lúc mới bắt đầu, cô xông vào cuộc sống của mình đã không có hiểu qua!Cô là một người phụ nữ thế nào, người ở trước mặt anh rốt cuộc có phải là con người thật sự của cô không!Cố Linh nằm mơ.Trong giấc mơ, cô và Mẫn Lệ sinh một đứa bé, cả nhà rất vui vẻ.Mà lúc này đây, nghĩa phụ bỗng nhiên tới, cướp đi con của cô, không muốn bọn họ sống chung, cả nhà chia năm xẻ bảy.Tiếng khóc oa oa oa luôn quanh quẩn ở bên tai cô, vung đi không được.Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, từ trên giường ngồi xuống, bên cạnh căn bản không có bóng dáng của Mẫn Lệ.Cô mặc quần áo vào, đi từ từ xuống dưới.Cô nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện của 1 nam 1 nữ, bước chân trong nháy mắt dừng lại, yên lặng nghe.“Mẫn Lệ, con nói rõ coi? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Đừng tưởng rằng con có thể giấu được mẹ, con mất rồi! Cô ta nói không cần đứa con, tạm thời không muốn, mẹ có thể chấp nhận, thế nhưng đã mang thai, vì sao không muốn?” Mẹ Mẫn nghiêm túc nhìn anh, người hầu trong nhà không phải vật trang trí.Lời họ nói, không gạt được.“con vẫn chưa muốn, con còn muốn cùng cô ấy sống thế giới hai người vài năm, chuyện đứa con là con không muốn, chuyện này không liên quan đến cô ấy!” Giọng Mẫn Lệ kiên định nói.“Con không muốn? Tại sao không muốn? Bây giờ con không còn nhỏ, hai con sinh nó ra cũng không phải không có người nuôi, con lo lắng cái gì? Một sinh mệnh như vậy đã không còn!” Mẹ Mẫn càng nói càng tức giận, cả khuôn mặt đều tức đến phát run.“Về sau sẽ có, không vội, chúng con cũng còn trẻ.” Mẫn Lệ ngồi đối diện cô, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc. ----------Nhóm dịch Boss – app iNovel ------------“Con đừng cho là mẹ cái gì cũng không biết, mẹ đi bệnh viện hỏi qua, sức khỏe con bé chưa khỏe lại đã rơi xuống nước, rất có thể không thể mang thai, con bé rất có thể suốt đời không thể mang thai!Con có biết hay không? Đây rốt cuộc là do con chịu trách nhiệm, hay là con bé đó chịu trách nhiệm?Con muốn cho Mẫn gia chúng ta tuyệt hậu sao?” Tay mẹ Mẫn cầm trà cũng đang run rẩy lấy, nước trà ấm nóng đổ xuống mu bàn tay của bà, bà cũng không cảm giác.“Con không muốn Mẫn gia chúng ta tuyệt hậu, cho dù sau này cô ấy không thể mang thai, cô ấy cũng là vợ của con, mẹ, giấy hôn thú mẹ đã xem qua, chúng con là vợ chồng, huống chi, em gái còn đang, cái gì gọi là tuyệt hậu? Sau này em gái sinh con ra lấy họ Mẫn chẳng phải được sao, chuyên đơn giản như vậy, có cái gì phải xoắn xuýt chứ!” Mẫn Lệ không quan tâm nói.“Em con sinh đứa bé họ Mẫn? Đó cũng là cháu ngoại, con của con mới là cháu trai ruột, con bé đó không thể mang thai, cả đời này các con cũng không thể có con, con có thể cùng con bé đó hưởng thụ tới già sao?”“Con và cô ấy sống chung đến già, cũng không phải cùng con mình sống đến già, con không hiểu con cái quan trọng đến vậy sao? Nhà chúng ta lại không có ngai vàng phải thừa kế, sau này con của em gái chính là con của con, Mẫn thị giao cho con của em gái cũng giống như nhau, nếu như mẹ vẫn còn bất mãn, chúng con ngày mai có thể đi nhận nuôi một đứa, một đứa không đủ, hai đứa cũng được.” Mẫn Lệ nhìn bà, đưa tay cầm tách trà trong tay bà đi, “mẹ, hi vọng mẹ có thể hiểu cho con.”“Mẹ hiểu không nổi con, con cũng không hiểu cho mẹ, nếu như con đứng ở góc độ này,con sẽ nghĩ như thế nào?”“Vậy phải hỏi ba con nghĩ sao, ông ấy là đàn ông!” Mẫn Lệ cầm khăn giấy lau nước trà trên tay bà.“Mẹ nhất định phải nhắc nhở con một lần nữa, con ở bên cô ta thì cả đời này không có cách nào làm cha!”“Chúng con muốn làm ba mẹ có thể nhận nuôi.” Mẫn Lệ ngồi ngay ngắn, khăn giấy trong tay ném vào thùng rác.Mẹ Mẫn nghiêng đầu, liếc thấy Cố Linh đang xuống lầu.Cô có thể là bởi vì vừa mới tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ còn có chút phiếm hồng, tóc ngắn ngang tai cũng có chút lộn xộn.Cô đi từ từ tới, ánh mắt nhìn Mẫn Lệ.Mẫn Lệ cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, sao cô tỉnh rồi?Anh liền vội vàng đứng lên đi về phía cô.“Sau này lúc nói chuyện nhỏ giọng một chút, có thể sẽ không đánh thức em.” Cố Linh nhìn anh nói, “cho nên, bây giờ quyết định của anh là cái gì?”“Cái gì mà quyết định của anh là cái gì? Bà xã, có phải em mới tỉnh ngủ hay không, có chút hồ đồ?” Mẫn Lệ đưa tay dò xét trán của cô, bà xã, em còn sốt, một lát uống thêm chút thuốc.”Xem như cô đang sốt, cũng nghe được rõ ràng.Bọn họ là đang nói cô.Hơn nữa nói cô không thể mang thai.Khả năng cả đời không thể mang thai, không thể sinh con, không thể làm mẹ.Bước chân cô trở nên cực chậm cực chậm, trên mặt lại cười nhàn nhạt, lời vừa rồi của Mẫn Lệ thực sự khiến cô có chút cảm động.Bất kể là ai, người đàn ông mà nói như vậy, trong lòng của anh ta hẳn là thật sự có người phụ nữ đó!Ở trước mặt cô còn đang chất vấn cô tại sao không muốn đứa con, thế nhưng trước mặt của người khác lại nói là anh không muốn.Cô bỗng nhiên ôm sát cánh tay của anh, đi rất chậm, nhưng vẫn đi tới trước mặt mẹ Mẫn đang giận.Mẹ Mẫn trước kia luôn rất thích Cố Linh, thế nhưng phát hiện sự việc hiện giờ, nhìn thấy cô liền nghĩ đến đứa cháu trai chưa sinh ra của bà, cứ như vậy không còn.Cháu trai mất rồi thì thôi, sau này còn có khả năng không thể sinh con.Cái này muốn bà sống thế nào?Chẳng lẽ sau này thật sự giống Mẫn Lệ nói như vậy, ở bên ngoài tùy tiện nhận nuôi một đứa sao?“Mẹ, con tôn trọng ý kiến của mẹ, mẹ nói thế nào thì làm thế đó, Mẫn gia hoàn toàn chính xác không thể bởi vì không có con, con không thể sinh cho anh ấy một đứa con, cả đời không thể làm ba.” Cố Linh nhẹ giọng nói.Mẫn Lệ nghe xong, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô.Bình thường ở trước mặt anh nói thôi thì bỏ đi, thế nhưng ở trước mặt mẹ cũng nói như vậy, có phải thật sự không muốn sống với anh không?