Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 773: </span></span>773



“Mặc kệ anh!” Cô nói không quan tâm anh, đúng là không hề có phản ứng gì với anh.

Mẫn Lệ nghiêm túc nhìn những món đồ ăn trước mặt cô, không lẽ những món đó có sức hút hơn anh sao?

Đúng là phụ nữ, một phụ nữ không yêu anh!

Bữa tiệc tối náo nhiệt như vậy, có rất nhiều người muốn tới giao lưu với Mẫn Lệ, nhưng đều vì câu nói: “Không rảnh, bồi vợ.” của anh chặn lại.

Tiệc tối còn chưa kết thúc, Cố Linh đã đứng dậy cầm túi định rời đi.

Mẫn Lệ đi bên cạnh cô, cả hai cùng đi ra ngoài.

Bây giờ đã là cuối hạ, trời bắt đầu lạnh, gió thổi sương sương, Cố Linh mặc đồ có chút mỏng.

Từ cửa chính đi đến xe chỉ có vài bước, Mẫn Lệ đều ôm cô bước đi.

Sau khi ngồi vào trong xe, Mẫn Lệ nhìn cô: “Anh phát hiện, anh cũng là một người đàn ông ấm áp.”

“Anh muốn làm máy điều hòa sao? Em chỉ chả thích đàn ông ấm áp chút nào, ấm áp với một người thì có thể ấm áp với nhiều người khác.” Cô đang khoác chiếc áo âu phục của Mẫn Lệ, trong xe đã có điều hòa ấm áp, nhưng cô vẫn không bỏ ra.

“Anh thề, anh sẽ chỉ ấm áp với một mình em, cũng như áo khoác trên người em, anh sẽ chỉ cho một mình em mặc.”

“Thôi đi! Ai mà biết trước khi quen biết với em anh đã từng ấm áp với bao nhiêu phụ nữ khác.” Cố Linh liếc Mẫn Lệ một cái, bỏ áo khoác ra, “Anh thích vậy thì cho anh!”

“Sức khỏe em không tốt, em khoác vào đi!” Khó khăn lắm anh mới đối xử tốt với một người phụ nữ, tại sao cô không chấp nhận.

“Em……” Cô không biết nên nói gì tiếp, cũng không muốn phản ứng tiếp.

Cô nhắm mắt lại, giả bộ đi ngủ.

Nhưng cô không hề ngủ, có cảm giác người đàn ông bên cạnh luôn nhìn mình.

Xe tiến vào biệt thự, cô liền mở mắt.

Mẫn Lệ ngồi kế bên liền ôm lấy cô: “Bây giờ em đã quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng có thể biết được đã đến nhà hay chưa rồi à.”

“Đúng vậy! Biết đâu em cũng yêu anh từ lúc nào mà em cũng không biết đó!” Cô vừa cười vừa mở cửa, đi xuống xe trước anh.

Nhưng khi cô xuống xe, vừa bước đi, nụ cười đã tắt.

- ----- App: Inovel – Nhóm dịch: Boss ------

Đổi lại là phụ nữ khác, cũng không thể mỉm cười trong tình huống như vậy.

Nhưng sau khi vào biệt thự, cô liền mỉm cười nhẹ: “Mẹ, vị tiểu thư này là……?”

Mẫn Lệ đi theo phía sau cô, vừa vào biệt thự nhìn thấy người phụ nữ ngồi kế mẹ của mình, ánh mắt liền có chút không vui.

“Xin chào, em là Tống Phiến Phiến.” Người phụ nữ ngồi kế mẹ của Mẫn Lệ, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Mẫn Lệ.

“A, khách của mẹ, vậy hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, bọn con lên phòng trước.” Mẫn Lệ ôm Cố Linh bước đi.

“Con muốn đi đâu!” Mẹ của Mẫn Lệ quát lớn, “Qua đây ngồi cho mẹ!”

Cố Linh cũng không muốn, nhưng không thể cãi lại.

Dù gì cũng là mẹ chồng!

Cô quay người lại, nhìn mẹ của Mẫn Lệ, không nói gì.

Liền xem xem bọn họ nói chuyện gì.

Mẹ của Mẫn Lệ cũng không vòng vo, nói thẳng: “Mẫn Lệ, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, dù gì Mẫn gia chúng ta cũng không thể tuyệt hậu, nếu các con không định sinh con, cũng không muốn ly hôn, vậy cũng không sao, mẹ cũng rất dễ tính, mẹ đã tìm được người mang thai hộ con, thành tích tốt, chưa từng yêu qua ai, gia thế sạch sẽ, đảm bảo sinh con cho con xong sẽ không sinh thêm con nữa, đảm bảo sạch sẽ.”

Ý kiến của hai người họ có quan trọng không?

Người cũng đã tìm được, ý cũng đã quyết rồi, rõ ràng là cố ý.

“Con không đồng ý!” Mẫn Lệ lập tức nói, ánh mắt cũng không nhìn Tống Phiến Phiến lấy một cái: “Mẹ, cho dù phải tìm người mang thai hộ, cũng không phải là bây giờ, bây giờ sức khỏe của Cố Linh không được tốt, chuyện này sau này hẵng nói.”

“Sức khỏe không tốt thì sao? Sức khỏe chưa hồi phục thì sao? Dù có hồi phục có mang thai được không? Dù gì người mang thai cũng đâu phải nó!” Mẹ của Mẫn Lệ nhìn Cố Linh, giờ vừa nhìn thấy cô là đã thấy tức.

“Tôi cũng không có ý kiến gì, chắc Tống tiểu thư cũng đã nhận được không ít thù lao nên mới đồng ý làm những việc như vậy. Nếu sau này Tống tiểu thư gặp được người mình yêu, không thể sinh con cho anh ta thì sao? Mà chắc cũng không sao, lúc đó Tống tiểu thư cũng dư tiền mướn một người mang thai hộ như bây giờ Tống tiểu thư đang làm để đảm bảo không vi phạm hợp đồng phải không?” Cố Linh lên tiếng, cô không hiểu sao phụ nữ bây giờ có thể làm những chuyện như vậy.

“Mẫn phu nhân có thể là hiểu lầm rồi, trong nhà tôi còn có một người anh, cho nên nhà tôi sẽ không tuyệt tử tuyệt tôn, chuyện này là do tôi tự nguyện. Ngày mà Mẫn Lệ gặp cô, tôi cũng đã gặp qua anh ấy, chỉ là có sự xuất hiện của cô nên anh ấy mới không để ý đến tôi mà thôi!” Tống Phiến Phiến nhẹ nhàng nói.

Trên người cô mặc chiếc váy màu vàng, thân hình mảnh khảnh có nét Tây Tây, tương đối trẻ tuổi.

“Thì ra là vậy! Vậy thì cái này phải nói duyên phận, điều này chứng tỏ giữa hai người không hề có duyên phận với nhau!” Cố Linh đứng dậy, nhìn 3 người họ, “Đây là chuyện của Mẫn gia mấy người, không liên quan đến tôi, dù gì mấy người cũng chưa từng nghĩ qua cảm nhận của tôi.”

“Bà xã!” Mẫn Lệ lập tức đứng dậy, nhìn bóng lưng của Cố Linh, rồi quay sang nhìn hai người đang ngồi ở đối diện: “Mẹ, bây giờ cũng không còn sớm, hai người nên đi về trước đi!”

“Còn nữa, chuyện này, con không muốn.” Mẫn Lệ nói xong, liền quay lưng đuổi theo Cố Linh.

Anh không ngờ mẹ anh lại hành động nhanh như vậy!

Mới biết chuyện đã lập tức tìm người mang thai hộ.

Bây giờ có lẽ Cố Linh đang rất tức giận!

Anh vội vàng đuổi theo vào phòng, thấy Cố Linh đang cởi quần áo, như không có chuyện gì xảy ra.

Anh lập tức đi qua, từ phía sau ôm cô, “Bà xã, anh không biết chuyện này, cũng không phải chủ ý của anh!”

“Không phải chủ ý của anh thì sao, em chỉ nghĩ có thể anh sẽ đồng ý, vậy……” Cô cúi xuống nhìn hai tay anh đang đan xen vào nhau: “Anh có đồng ý không?”

“Anh sẽ không đồng ý, anh thích em, anh chỉ cần con do em sinh ra, nếu không phải con do em sinh, vậy thì ai anh cũng không cần!” Anh ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô: “Lẽ nào em còn không hiểu tâm ý của anh sao?”

“Em hiểu tâm ý của anh, nhưng tâm ý của anh và chuyện có con là hai việc hoàn toàn khác nhau. Anh có thể thích em nhưng không thể không có con, bây giờ anh thích em, ở bên em, nhưng anh cũng phải có con chứ, thay thế thôi mà, chỉ cần không phải anh chủ động, em cũng có thể chấp nhận!” Cô không phải là rộng lượng, chỉ là anh không thể không có con!

Bọn họ bây giờ đã không còn nhỏ, phải lo nghĩ cho cuộc sống sau này của mình, nếu sau này anh không có con, có phải sẽ rất hối tiếc không?

“Bà xã, anh có thể không có con, anh chấp nhận được!” Có thể trước đó anh có chút không chấp nhận được việc này.

Nhưng sau khi nghe mẹ anh nói, anh lại phát hiện ra, so với việc có con, anh muốn ở bên cạnh cô hơn.