Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 803: </span></span>803



Huống chi bọn họ người trong gia đình ngoại trừ bảo bối, đều đang ở yên trong đó!

“An Quân Huyền, anh có phải là điên rồi không!” Bùi Nhã Phán hét lên với anh ta

Hình ảnh căn biệt thự bùng cháy xuất hiện vừa nãy, nhìn thì chắc chắn là thật rồi, thực sự là cháy cả một căn biệt thự

“Yên tâm, chỉ cần chúng ta ở lại đây 3 ngày, khi bọn họ đi ra bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi rồi, phá hoại một Cảnh Thị như thế, cũng chẳng qua là ngắn gọn trong một ngày mà thôi!”

“Một ngày? Vậy thì tại vì sao 3 ngày không thể ra ngoài!”

“Cảnh Thần Hạo không phải là một người bình thường, 3 ngày tôi mới có thể yên tâm à...” An Quân Huyền cười đôi tay chống lên trên ghế sopha, “các vị bình tĩnh chờ đợi tại đây, phục vụ có ăn có uống, khi các vị ra ngoài, thì cái gì đều không có rồi! Tốt nhất chân trọng thưởng thức khoảnh khắc thời gian cuối cùng của mấy ngày này, đặc biệt là chú Cảnh...”

Ánh mắt uy nghiêm của Cảnh Thắng nhìn anh ta, “anh rốt cuộc là ai? Tại vì sao muốn làm như thế này?”

“Câu hỏi này...” mắt của anh nghiêng về phía Bối Tịnh Nguyệt bên cạnh, “không bằng dì đứng ra nói?”

“Tôi không biết!” Bối Tịnh Nguyệt nhìn thấy anh ta thì lập tức tức giận, càng không muốn tiếp lời anh ta

“Ồ, vậy thì chỉ có thể để tôi nói vậy! Thật là...lấy làm tiếc, một cơ hội biểu đạt tốt như thế này, đều không nói...hư hư!” anh nhìn về phía cầu thang, cảnh tượng quan trọng như vậy, Cảnh Thần Hạo lại không ở đây, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng không có!

Thật đáng tiếc à!

“Chuyện của Bùi Gia trước đây, dì luôn cảm thấy là có liên quan đến Cảnh Thị, vì vậy báo thù thôi, di với bố của tôi ở bên nhau, tôi tất nhiên là phải giúp bà ấy rồi!” An Quân Huyền không có nhắc đến chuyện của mình, chuyện này buổi tối bố sẽ đến!

Cảnh phụ Cảnh mẫu đều nhìn về phía của Bối Tịnh Nguyệt, chẳng trách khi lần đầu tiên gặp mặt nghiêm khắc kiêu ngạo như thế, điệu bộ một chút đều không thích bọn họ!

Thì ra thì là bởi vì chuyện này!

“Bà thông gia, Nhiễm Nhiễm bây giờ cũng là con dâu của chúng tôi, bà nhẫn tâm vậy sao? Bà muốn báo thù chúng tôi cũng được rồi, đến con gái của mình đều tính toán, bà thật sự là một người mẹ tốt à” Tô Nhược Nhã lúc này cũng rất tức giận!

Vốn vì ở đây đều là người nhà Cảnh Gia, không ngờ rằng ngủ một giấc, người của Cảnh Gia đều không còn nữa!

Toàn là người khác!

Muốn đi ra ngoài đều không được phép!

Nhìn thấy Bối Tịnh Nguyệt im lặng không nói gì, bà càng thêm kích động, “huống hồ, trước đây chuyện của Bùi Gia, có liên quan gì đến Cảnh Gia nhà chúng tôi? Là bởi vì sau khi nhà bà bị phá sản, Hạo Nhi giúp bà giữ lại trang viên, còn vì tất cả đồ được mang ra đấu giá của Bùi Gia đều bị thằng bé mua lại hết, hoàn toàn khong xê dịch đặt lại vào trong trang viên Bùi Gia? Nếu như là bởi vì điều này, bà có phải có chút qua loa đại khái rồi không!”

“Tôi...trước đây là có chút phẫn nộ, bởi vì tôi có một vài chứng cứ, nhưng mà nhìn thấy Nhiễm Nhiễm và Cảnh Hạo hai đứa nó sống tốt như thế, suy nghĩ của tôi sớm đã thay đổi rồi, tôi không muốn báo thù các người, cũng không muốn Nhiễm Nhiễm có chuyện, càng không muốn cháu của chúng ta có chuyện!” nhưng mà nguyên nhân cơ bản, bà lúc này nửa chữ đều không muốn nhắc đến

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cảnh Thắng ngoảnh sang nhìn An Quân Huyền, “anh nói, vô duyên vô cớ nhốt chúng tôi ở đây, xem là có bản lĩnh rồi!”

“Có thể nhốt người của Cảnh Gia ở đây, chính là bản lĩnh!” An Quân Huyền vô tư nói, “ tối quá không được nghỉ ngơi tốt, tôi ngủ thêm một lúc, các người...tùy ý”

“Chú, chú thật sự nhốt chúng cháu ở trong đây sao? Chú có thể trả em trai cho mami không, chú đưa cháu đi đi? Cháu lớn rồi, không sợ rời xa bố mẹ!” Noãn Noãn bỗng nhiên đi đến bên cạnh An Quân Huyền, ngầng đầu lên nhìn anh ta

“Noãn Noãn, chú muốn chính là đứa bé đó, cháu lớn rồi, cháu vẫn luôn biết bố mẹ của mình là ai, nhưng mà em bé còn nhỏ, thằng bé sẽ không nhớ” anh muốn chính là kết quả giống với bản thân, không phải là đứa trẻ đã lớn như Noãn Noãn!

“Cháu sẽ giả vớ mất trí nhớ” Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt hồn nhiên

Dương Dương và những người khác đều vội vàng đi đến bên cạnh Noãn Noãn, đặc biệt là Dương Dương chạy nhanh nhất, kéo Noãn Noãn ra sau lưng, ngầng cao đầu lên nhìn chằm chằm anh ta

“Người xấu đều sẽ không thắng được” Dương Dương kiên định nói

“Quá giống với Cảnh Thần Hạo rồi! Không muốn nói chuyện với cháu” An Quân Huyền đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cầu thang, thì phát hiện Cảnh Thần Hạo đang đi xuống

“Không muốn nói chuyện với Dương Dương, thì muốn nói chuyện với tôi?” anh từ từ bước xuống, sắc mặt lạnh lùng

An Quân Huyền nhìn thấy anh ta đi đến, chỉ cười cười, “Nhiễm Nhiễm ổn hơn chút nào chưa?”

“Nhiễm Nhiễm cũng là để cho anh gọi sao?” đôi mắt đen tuyền của Cảnh Thần Hạo lộ ra sự lạnh giá, “vừa hay, chúng ta đều ở lại đây nghỉ ngơi 3 ngày, tôi vô cùng kỳ vọng sau 3 ngày, thành phố A sẽ thay đổi như thế nào”

“Cảnh Hạo, con đừng gây chuyện nữa! Nhanh nghĩ cách đi!” khuôn mặt của Tô Nhược Nhã đầy lo lắng đi về phía anh, “cái tính cách lạnh lùng của con khi nào thì mới có thể thay đổi, lửa cháy chân mày rồi, còn điềm tĩnh như thế!”

“Mẹ, sóng điện thoại đều bị khóa rồi, con cơ bản không thể gọi điện thoại ra ngoài” Cảnh Thần Hạo cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt lo lắng của bà, “yên tâm, chúng ta còn sống, lại không phải là thật sự sẽ chết ở trong biệt thự, cho dù muốn chết ở đây, anh ta chạy thoát được không?”

“Cảnh Hạo!” Tô Nhược Nhã càng nghe càng tức giận!

“Mẹ, tức giận dễ dàng có nếp nhăn” Cảnh Thần Hạo kéo cánh tay của bà đi về phía ghế sopha, “ngồi yên ở đây nghỉ ngơi, thực sự mà không muốn ngồi, trở về phòng ngủ tiếp cũng được”

“Thần Hạo, chuyện này...” Bối Tịnh Nguyệt nhìn thấy anh ta đi đến, “Nhiễm Nhiễm thế nào rồi?”

“Cô ấy ngủ rồi” anh không dễ gì mới dỗ ngủ được, khóc đến mức không còn là người nữa

“Con lên trên ở lại bên cạnh cô ấy, mọi người...đừng lo lắng, cho dù Cảnh Thị sập rồi, người vẫn sống, giang sơn lại phất dậy có gì là chuyện khó” nghĩ rằng anh Cảnh Thần Hạo bôn ba bao nhiêu năm như thế, lãng phí sao?

“Vậy thì con nhanh đi đến bên Nhiễm Nhiễm đi, chúng ta ổn!” Bối Tịnh Nguyệt lập tức nói

“Ừm” anh quay người đi, Dương Dương Noãn Noãn cũng chạy lên phía trước mặt của anh, “cùng nhau đi”

“Ừm ừm!” bọn trẻ gật đầu liên tục, chính là muốn cùng với daddy đến bên cạnh mami

An Quân Huyền sớm đã lên lầu, không muốn đợi chờ ở dưới tầng

Bọn họ vào trong phòng, đều nhẹ nhàng bước đến, chỉ sợ sẽ làm phiền đến Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang ngủ say

Dương Dương Noãn Noãn ngoan ngoãn ở bên cạnh giường ngồi xuống, mắt nhìn mami, mami rất buồn, bọn họ cũng rất buồn, đôi mắt của mami đều khóc sưng lên rồi

“Daddy, bao bối sẽ không có chuyện chứ?” Dương Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, “chúng ta...làm thế nào tìm bảo bối?”

“Bảo bối sẽ không sao, mami cũng sẽ không sao, nhà chúng ta đều sẽ không sao” Cảnh Thần Hạo xoa xoa tóc của cậu bé, “yên lặng ở bên cạnh mami”

“Vâng” Dương Dương gật gật đầu

Trong phòng rất yên lặng, dưới lầu cũng rất yên tĩnh, không một tiếng động

Bùi Nhã Phán rất muốn lên trên lầu đi tìm An Quân Huyền, nhưng mà bị Bối Tịnh Nguyệt chặn lại, rồi cứ luôn ngồi ở dưới lầu chờ đợi cùng bọn họ

Bối Tịnh Nguyệt là lo lắng Phán Phán một mình lên trên đó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ đều không hiểu rõ An Quân Huyền

Cứ như vậy đến buổi chiều, khi ăn trưa, bọn họ đều không có khẩu vị ăn

Cảnh Thần Hạo dắt Dương Dương Noãn Noãn đi xuống ăn chút gì đó, anh đơn giản ăn vài miếng, rồi lại trở lên trên

Giấc ngủ này của Nhiễm Nhiễm rất sâu, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh dậy

Dương Dương Noãn Noãn cũng đã trở về phòng của mình nghỉ ngơi

Bùi Nhiễm Nhiễm thương tâm tuyệt vọng, không dễ dàng gì ngủ thiếp đi, tất nhiên là không có nhanh chóng tỉnh dậy như thế, cô cứ thế đến tận trời tối mới từ từ tỉnh dậy

Vừa bừng tỉnh thì vội vàng nhìn sang anh, lập tức bật người dậy, “bảo bối đâu?”