Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 867: </span></span>867



Lần đầu, sẽ rất mạnh liệt!

Sẽ rất đau nhỉ!

Đầu óc Ôn Thủy chỉ có có thể nghĩ như thế, cô chết chắc rồi

Nhưng rồi nhanh chóng chìm vào lãng quên, đôi tay vòng qua gáy anh, cả người dường như trống rỗng.

Khi hai người đang phối hợp, phản ứng đầu tiên của cô là đá anh ra.

Á… đau..móng tay cô báu vào anh, Đường Sóc! Khốn nạn! Đau! Đau chết đi được!

Ngoan ngoan, anh sai rồi, không làm nữa. Anh cũng biết cô rất đau.

Anh cũng như thế.

Kẹp anh chặt quá.

Đừng, Lần đầu đau tới cùng vậy! Chẳng lẽ anh muốn lần sau cũng đau như thế sao? Vậy đến khi nào em mới hết đau? Cô thật sự rất sợ, nhưng đã lâm trận rồi, chẳng lẽ lại phải đợi đến lần sau?

Anh sẽ nhẹ hơn. Anh hạ giọng, thở hổn hển bên tai cô.

Được.

Nhưng bất kể anh nhẹ thế nào, cô cũng đều thấy đau chết đi được.

Lần đầu quẩ là rất đau! Lần thứ 2 chắc sẽ không đau nhỉ?

Đường Sóc thằng lừa đảo! Nói là đợi đến đêm tân hôn mà? Còn chưa nhịn được đến đêm tân hôn! Thân thể nhỏ bé của cô dựa chặt vào người anh, cô la đến mức cổ họng có chút khan tiếng.

Chịu hết nổi rồi, chắc lúc trước anh không biết khi nào mới tìm dược Hứa Thuần nên mới nói thế đó.

Cô đau quá…vùng dưới rất đau.

Giống như bị rách rồi, chính xác là bị rách rồi!

Cả người dựa vào lòng anh mà ngủ, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác.

Trước đây là muốn ngủ với anh, giờ bị anh tàn nhẫn mà ngủ với mình.

Đêm hôm sau 2 người đều dậy rất muộn, đặc biệt khi Ôn Thủy phát hiện mình ngủ trọn trong lòng anh, thân cô nhẹ đau, đồng tử cô bỗng mở to!

A….Đường Sóc! Cô hét lớn.

Đường Sóc bỗng tỉnh giấc, khuôn mặt anh tuần nhìn cô? Không thoải mái?

Máu! Nhiều máu quá…cô lật chăn lên, nhìn thấy trên ga giường có những giọt máu hình ngôi sao, khuôn mặt xinh đẹp của cô bỗng gượng đỏ cả lên.

Cô điên rồi mới la lớn như thế, còn làm cho Đường Sóc tỉnh giấc?

Đường Sóc mới đầu ngây người ra, sau đó ôm cô, 2 người cứ trần chuồng như thế tính đi đâu nhỉ?

Bên cạnh phòng ngủ, Đường Sóc ôm cô vào nhà tắm.

Cô ở phòng dạng tổng thống, không chỉ có 1 phòng, nên đi các phòng khác là rất bình thường.

Hai người đó hôm qua có chút kích động, sau khi hành xử xong thì mệt không nhúc nhích được, nên ngủ mất.

Cho nên giờ mới sáng sớm đã đi tắm.

Họ chưa từng tắm chung, Ôn Thủy cúi đầu nhìn thân thể đầy vết hôn ấy, còn trên người anh ấy, cô nhất định phát điên rồi.

Hay là tại tối qua cô đau quá, nên đã cào rất mạnh lên người anh.

Mau mà trên lưng, nhìn không thấy.

Cô giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy!

Lưng anh đẹp lắm sao? Đường Sóc đột nhiên đưa lưng về phía cô, nhẹ nhàng hỏi 1 câu.

Ôn Thủy nhìn những vết đỏ trước mặt, đẹp!

Thật không? em lại thích kiểu nghệ thuật như thế ư? Đường Sóc quay người lại, dù anh không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được!

Trên lưng chắc là nhiều vết tích đỏ.

Thích! Thứ trên lưng anh em đương nhiên là thích, nhưng vấn đề là, cô rất đau.

Như vậy đi…ý anh là, đôi tay anh từ từ để lên eo cô, cúi đầu nhìn cô, anh cũng thích vết tích mà em để lại.

Hả?Ý gì? cô mở to đôi mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh hôn lên bờ vai cô.

Làm chuyện đó ở nhà tắm!

Mới sáng sớm có cần nhiệt tình thế không?

Ăn thịt rồi, sao lại chịu ăn chay chứ!

Sau khi hành sự trong nhà tắm xong, hai người lại đến 1 phòng ngủ khác ngủ, ngủ cả buổi sáng.

Quả nhiên ai đó đã có mưu đồ trước, tiên đoán sự việc trước!

Buổi trưa 2 khi người cùng nhau đi ăn cơm, Tiểu Mặc gửi tin nhắn đến.

Ở khách sạn rộng lớn kia, Ôn Thủy cầm điện thoại liếc qua liếc lại, nhìn thấy bóng 1 người nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, con ranh này lại dám không quản cô!

Cô cũng nhanh chóng gửi 1 tin nhắn cho tiểu Mặc, rồi tươi cười nhìn Đường Sóc.

Quỷ! Ranh con!

Ôn Thủy nhìn tin nhắn, sao cô lại giả bộ chứ?

Không muốn Đường Sóc muốn làm chuyện đó với cô bao nhiêu lâu rồi không? nếu không sao anh ấy lại bị ngất nhiều lần thế chứ!

Không đúng! Cô lập tức bỏ điện thoại xuống, khuôn mặt tươi cười nhìn anh, cũng không trả lời tin nhắn của tiểu Mặc.

Ăn nhiều chút, em ốm quá, Đường Sóc nhìn những món ngon trên bàn, dịu dàng nói.

Ôn Thủy mím môi, tối qua mới ngủ với cô, nay lại chê cô ốm.

Cho dù là ốm, cũng không thấy tay anh dời khỏi người cô.

Em phải giữ dáng, em là diễn viên, cô không thèm nghe lời anh!

Ừ, cũng được, Đường Sóc rất dễ chịu.

Kết quả là, họ đi chơi cả ngày, cũng không có đóng phim, bộ dạng cô hiện giờ chắc cũng không diễn được.

Đêm đó là sự giày vò ngọt ngào, cho đến lúc nửa đêm mới kết thúc.

Anh không quay lại làm việc sao, anh muốn ở cùng cô đến khi nào?

Mai về, cho nên càng không nỡ xa cô!

…Sao cô lại hỏi thế chứ?

Vừa hỏi thì người ta đi mất tiêu?

Ngủ đi! Ngủ ngon! Cô vốn đã rất mệt, giờ nhắm mắt là ngủ luôn.

Đường Sóc ôm chặt cô, hôn lên trán cô, mới nhắm mắt đi ngủ.

Hôm sau đoạn cô quay là phân đoạn Đường Sóc thêm vào, sau khi đánh Lê Tịnh xong, vứt vào trong bùn, không ai cứu hắn, cho đến khi chết!

Sau khi quay xong cảnh này, Lê Tịnh cả người đều rả rời.

Còn Đường Sóc phải đi rồi, Ôn Thủy vô cùng luyến tiếc đi đến bên anh, em sẽ nhanh chóng về thôi!

Đươc, Đường Sóc ôm lấy cô, ánh mắt nhìn Cao Thâm bên cạnh, anh cảm thấy Lê Tịnh siễn không tốt lắm, nên xóa cảnh quay của cô ấy, đổi 1 diễn viên khác.

Câu nói của anh ta khiến Ôn Thủy ngây người ra, người bên cạnh đều ngây người ra.

Thân thể Lê Tịnh rất yếu ớt nhìn Đường Sóc, Đường Tổng, em sai rồi! Em biết rồi, em không cố ý, lần sau em không dám thế nữa!

Không có lần sau, người ở giới giải trí này không ai dám dùng cô, trừ khi muốn đối đầu với tôi, Đường Sóc không muốn nhiều lời với cô ta, dám làm thế với người phụ nữ của anh, thì phải trả giá!

… Lê Tịnh mới phát hiện người không biết từ chối cũng không ổn, nhưng lúc đầu khi nói giúp cho Hòa Thảo, cô cũng không muốn làm người tốt nữa.

Trước đây muốn nhân cơ hội bước lên, không ngờ lại có kết cục như thế!

Cô hận, cô oán, nhưng cũng không còn cách nào.

Khi vừa rời khỏi đoàn phim, trong lòng có cảm giác như vừa quay xong 1 bộ phim, trời đang mưa.

Anh nghiêm túc chứ? Ôn Thủy nhìn Đường Sóc đang đứng đối diện mình, không cho cô ta làm trong ngành giải trí nữa?