Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 87: </span></span>87



Bùi Nhiễm Nhiễm lòng kinh ngạc, uyển chuyển: “Hôm nay trễ rồi, chồng và con đang đợi tôi ở nhà, không bằng ngày khác mời Cảnh tổng vào ngồi.

Nói xong, cô nhanh chóng tháo dây an toàn, chuẩn bị chuồn êm.

“Không nhúc nhích.”

Giọng lạnh lùng khiến người khác vô thức cảm thấy áp lực.

Bùi Nhiễm Nhiễm thật sự chỉ có thể ngoan ngoãn không động đậy nữa.

Nam nhân xuống xe qua xe bên kia, mở cửa xe cho cô, sau đó cong người bá đạo ôm cô xuống xe.

Động tác lưu loát.

“Thương trên chân phải dưỡng thật tốt, mai…”

Anh vừa muốn nói ở nhà nghỉ, Bùi Nhiễm Nhiễm lập tức xua tay, “Chỉ là vết thương ngoài da, không cản trở, không cần nghỉ.”

Cảnh Thần Hạo mím nhẹ môi mỏng, biết người phụ nữ này cứng đầu, dứt khoát không nói nữa.

“Cảnh tổng, tôi tới nhà rồi, anh cũng nhanh về đi, trên đường cẩn thận.” Bùi Nhiễm Nhiễm cười nhẹ xua tay, cà nhắc đi về phía căn hộ, đây là lần đầu cô nói nhiều với Cảnh Thần Hạo như vậy.

Sự quan tâm không che giấu được.

Cảnh Thần Hạo nhẹ cong môi, mắt hiện lên ý cười say người.

Không thể phủ nhận, đại boss phúc hắc nào đó bị 1 câu quan tâm đơn giản làm cho vui vẻ rồi.

Anh luôn nhìn bóng dáng của cô, thấy cô sắp tới trước cửa, lấy chìa khóa ra, mới chuẩn bị lên xe.

Nhưng khắc sau….

Cửa lớn đột nhiên từ trong mở ra, Bùi Dương gấp gáp xông ra, đầu xông vào lòng Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bùi Noãn đã ngủ say, Bùi Dương đợi đến lo lắng, thật sự không nhịn nổi, muốn chạy đi xem mami về chưa.

Đứa nhóc khẽ ngẩng đầu, xoa xoa mắt, như không tin được, “Mami, cuối cùng cũng về, nếu mẹ không về nữa, dì Tri Hiểu nhất định gấp đến khóc.”

- ----------- --------------

Giọng Bùi Dương truyền đến tai Cảnh Thần Hạo mới mở cửa xe, tay để trên xe dừng lại, tim đột nhiên đập mạnh.

Như là bị cái gì hấp dẫn, cảm giác này khiến tim anh hoang mang.

Cảnh Thần Hạo quay người nhìn, chỉ ẩn hiện thấy chân của đứa trẻ, thân thể Bùi Dương bị Bùi Nhiễm Nhiễm che mất.

“Dương Dương, nhanh vào nhà.” Bùi Nhiễm Nhiễm ý thức Cảnh Thần Hạo chưa đi, lòng hoang mang, nhanh chóng đưa tay đẩy con vào nhà.

Bùi Dương không rõ chuyện gì bị đẩy vào nhà, Bùi Nhiễm Nhiễm cũng vào theo, đưa tay khóa cửa, lúc cửa sắp đóng hết, Bùi Dương từ khẽ cửa nhìn thấy Cảnh Thần Hạo bên đường.

Lại là chú xấu xa đó, là chú đưa mẹ về?

Đứa nhóc nhíu mày, mắt thâm sâu.

Ngoài căn hộ, Cảnh Thần Hạo không thấy Bùi Dương, anh lắc đầu, xóa bỏ sự khác thường trong tim, nhanh chóng mở cửa lên xe, hoàn toàn không biết quay lưng này của anh, bỏ lỡ cái gì.

Trong căn hộ, Lâm Tri Hiểu thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, mắt đỏ lên, “Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cũng về, nếu cậu không về nữa, tớ liền đi báo cảnh sát.”

Bùi Nhiễm Nhiễm biết Lâm Tri Hiểu lo lắng, đưa tay ôm cô, “Tớ không sao, Tri Hiểu cậu yên tâm, còn 1 đống chuyện cần tớ làm, không dễ chết vậy.”

Cô nói xong, nhẹ nhàng lau nước mắt của Lâm Tri Hiểu, cúi người nói nhỏ bên tai: “Chuyện tớ bị bắt cóc, Dương Dương và Noãn Noãn biết không?”

Lâm Tri Hiểu hít 1 hơi, tim vốn để xuống lại bị treo lên.

“Con nhà cậu thông minh vậy, tớ lo lắng quá. liền…” Lâm Tri Hiểu ậm ừ, 2 tay không yên kéo quần áo: “Tớ chỉ nói Dương Dương biết, Noãn Noãn không biết.”

Tim Bùi Nhiễm Nhiễm “thịch” 1 tiếng, con trai biết cô bị bắt cóc, cả đêm nhất định bị truy hỏi.

Nhưng ngoài dự liệu là, Bùi Dương không hỏi 1 câu, mà đối với cô quan tâm không ngớt, cẩn thận đưa nước ấm, chuẩn bị đồ ăn ở nhà bếp.

“Mami, chân mẹ có phải rất đau?” Thằng nhóc ngồi bên Bùi Nhiễm Nhiễm, mắt to đầy sự lo lắng.

Rốt cuộc vẫn là con nít, tay nhỏ nắm thành quyền, muốn xem vết thương, lại sợ làm đau mami.

Lâm Tri Hiểu cũng gật đầu phụ họa: “Băng dày vậy, nhất định bị thương nặng lên, đau không?”

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn chân mình, băng gạc là do Cảnh Thần Hạo băng, quá thật rất dày, nhưng vết thương của cô không nghiêm trọng, rõ ràng là bàn tay tiện của đại boss băng thành như vậy.

Nhưng đó là lời trong lòng, nếu bị Cảnh Thần Hạo nghe thấy…

Cô vô thức nổi da gà.

- ----------- --------------