Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 883: </span></span>883



Không ngờ rằng Mẫn Lệ bình thường là một người đàn ông cứng rắn, mà lại chịu sự quản chế của vợ!

Quả thật làm mới nhân sinh quan của họ.

Mẫn Lệ đành cầm ly nước trái cây trên tay, đối diện là những nhà hợp tác kinh doanh, vì vợ, anh đành để bọn họ cười nhạo mình.

Sức khỏe anh không tốt?

“Tối nay anh sẽ cho em biết sức khỏe của anh thật sự có tốt không?” anh ta cố tình đè thấp giọng xuống, kề bên tai cô nói.

“Chồng, sức khỏe anh tốt, thể lực của anh cũng tốt, em không có ý kiến gì với anh cả, em chỉ nói vậy thôi, vì tương lai của anh, vì cuộc sống sau này của anh, nên anh phải nghe lời em! Nhưng tối nay thì, no!” cô ta nhất định phải kiên trì!

“Thêm nữa tháng được không? Anh cần ấm tí.” Không biết có phải cô ta đang xem xét bỏ đi nửa tháng, sau đó sẽ trở về?

“Anh cần phải ấm nữa tháng cơ à?” rốt cuộc anh ta cần ấm cái gì?

“Hôn lễ á! Trước khi kết hôn, chúng ta nên tĩnh lặng tí, phải để dành thể lực cho đêm động phòng hoa chúc, như vậy sẽ tốt hơn?” cuối cùng cô ta cũng suy nghĩ ra lý do để biện minh, “theo quy luật của lục tổ tông, trước khi kết hôn, hai vợ chồng cần phải......”

“Chúng ta là thời đại, không nhận quy tắc cũ, huống chi chúng ta sẽ tổ chức ở giáo đường, em đã nói rằng không phải nghi thức trung hoa mà, loại bỏ những quy luật thời xưa!” Mẫn Lệ nói xong ôm chặt cô ta, “tối nay, đi chung với anh.”

“Chuyện tối nay thì để tối nay bàn được không? Chúng ta đang đứng giữa sảnh lớn, chồng!” cô ta đảo mắt nhìn xung quanh, có rất nhiều ánh mắt đang hướng nhìn vào hai người.

Mẫn Lệ không quan tâm, càng nhiều người nhìn thì càng nhiều người biết quan hệ của hai người!

Nhưng anh ta vẫn luôn ôm chặt lấy eo cô đi đến một góc khác của buổi dạ tiệc!

Ở phía một góc xa trong buổi dạ tiệc, Tống Phiên Phiên cầm lấy ly rượu, nhìn thấy hai người họ líu ríu nắm tay nhau bỏ ra ngoài, cái ly trên tay bị siết chặt hơn.

Những người bạn bên cạnh thuận theo ánh mắt cô nhìn theo, cũng phát hiện thấy bóng dáng của Mẫn Lệ và Cố Linh.

“Phiên Phiên, cô nói rằng hai người sắp kết hôn rồi mà, thế người phụ nữ đó là ai?”

“Phiên Phiên, người phụ nữ bỗng xuất hiên giữa cuộc tình của hai người lại còn giật đi anh Lệ của cô, chẳng lẽ cô chỉ chống mắt nhìn như vậy à, thờ ơ làm thinh?”

“Tôi cảm thấy người phụ nữ đó cũng không có gì tốt, không sánh bằng cô! Cô mới là thiên kim của Tống gia! Cô ta chả là gì cả?”

Tống Phiên Phiên vốn dĩ rất tức giận, nghe họ nói vậy, lại càng phẫn nộ hơn.

Nhưng mà anh Lệ đang ở đây, căn bản là cô không có cơ hội.

Vả lại Cố Linh đang đi với Mẫn Lệ hoàn toàn không để ý đến cặp mắt đầy hận ý đang nhìn cô chăm chăm, hận đến nổi muốn bóc trần cô ta!

“Bà Mẫn rất xinh đẹp, có phải chúng ta từng gặp nhau không?” trước mặt hai người đang có ánh mắt nhìn Cố Linh, trong mắt hiện nên sự tò mò.

“Trước kia tôi là nhiếp ảnh gia, có thể gặp qua ở hội nhiếp ảnh!” cô ta lịch sự trả lời!

“Rất có thể, vợ tôi trước giờ vẫn rất thích hội nhiếp ảnh, thường đi đến đó cùng cô ấy, bà Mẫn đã lâu không không có mở hội triễn lãm nhiếp ảnh rồi chăng? Khi nào mới mở lại, nói tôi một tiếng, tôi nhất định đến ủng hộ!”

“Cám ơn Diệp tổng!” cô ta vẫn nở nụ cười đầy hào phóng tự nhiên!

Sau khi Diệp tổng đi rồi, cô ta tự cầm ly nước trái cây uống, chỉ trong một đêm gặp không ít người!

Cô nói muốn khô cạn nước bọt, thế mà người đàn ông bên cạnh không giúp cô tí nào, chỉ đứng nhìn cô giao thiệp.

“Đây là công ty của anh, là người hợp tác với anh, tại sao chỉ có mình em nói chuyện với họ, không công bằng!” cô ta uống xong ly nước ép, nghiên đầu nhìn anh ta, bất mãn nói.

“Công ty của anh thì là của em!” Mẫn Lệ nhìn thấy cô ta miệng lưỡi lưu loát, giống như lúc trước, nhìn thôi đã muốn say đắm.

“Là anh nói đấy nhé! Có bản lĩnh thì chuyển tên cho em đi!” cô ta đặt ly rượu trên tay xuống, “đừng tưởng thật nha! Anh chỉ nói đùa thôi, để em đi nhà vệ sinh tí, nhanh chóng trở lại.”

“Được, đợi em.” Mẫn Lệ nhìn bóng dáng cô đi, chuyển tên cho cô à?

Được!

Ngày mai sẽ cho a Mộc làm thủ tục!

Anh ta không sợ mất công ty, mà chỉ sợ mất cô mà thôi!

Cố Linh đứng trước bồn rửa mặt rửa tay, tiếng nước chảy róc rách, cô ta ngẩn đầu nhìn mình trong gương.

Mùa đông giá rét như vậy mà mặc đầm mỏng như thế, muốn lấy mạng sao!

Cô ta đang cúi đầu tắt vòi nước, thì nghe tiếng bước chân, nghiên đầu sang nhìn, thấy hai người đàn ông tiến gần mình.

“Thân là hai vị thần sĩ, không nên vào phòng rửa tay của nữ giới, các anh qua phòng bên cạnh đi”ngón tay thanh mảnh đang nhiễu nước chỉ vào gương.

Hai người đó không ngờ cô lại cảnh giác, thế mà bị phát hiện!

“Chúng tôi đến muốn dẫn cô sang phòng bên cạnh!” hai người lộ ra ánh mắt nguy hiểm, lúc để ý cô, trỗi nên cơn háo sắc!

Người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp, vóc dáng lại chuẩn!

Bọn họ nhìn cô chăm chút khiến cô e ngại, ánh mắt thấy được sự nguy hiểm, “muốn bắt cóc tôi, chỉ hai người thôi sao?”

Trong đầu suy nghĩ đến hình ảnh Tống Phiên Phiên liếc mắt nhìn cô, người phụ nữ đó lại dám dở chiêu này à!

Cố Linh ta là con nhà luyện võ mà!

Rất nhanh, vọng lên tiếng la inh ỏi của hai người đàn ông!

Hai người họ nằm đè nhau, một chân của Cố Linh đạp trên lưng của một người đó, “nói! Tống Phiên Phiên kêu các người đến bắt cóc tôi phải không? Muốn làm gì?”

“Ối da, nữ hiệp, cô thả chúng tôi ra đã!” hai người la hét lớn tiếng.

Bị một người phụ nữ đánh bại như thế này, lại trong tư thế nhục nhã trong phòng rửa tay nữa, nếu bị nhìn thấy thì họ sẽ rất mất mặt!

“Không vui tí nào! Nói mau! Cô nương đây không có thời gian để phí đâu!” nhìn mặt hai người không có tí thương hại nào cả.

Bọn họ đáng bị vậy!

“Muốn chúng tôi bắt cô trói trong phòng vệ sinh nam!”

Thì ra lời nói của họ là thật, không phải đùa!

Buổi dạ tiệc tối nay, tự nhiên có không ít người đàn ông uống rượu say, những nơi như vậy, một người phụ nữ bị trói như thế, nhất định sẽ bị lăng nhục.

Tống Phiên Phiên rất tốt, rất lợi hại!

Cố Linh bỗng nhiên thu hồi chân lại, quay người, bước lớn đi ra ngoài, “một lát sau khi cô ta đến, hãy bắt trói cô ta qua bên kia phòng, nếu như không làm theo ý tôi, thì ngày mai hai người đều biến thành thái giám! Bổn cô đây nói là làm!”

Cố Linh tức giận đi ra, sau khi ra đến đại sảnh, vẻ mặt trở nên bình thường, vẻ mặt mỉm cười cầm ly nước cam lên.

Tống Phiên Phiên ánh mắt để ý đến cô ta, sao cô ta lại ở đây, những người đó vẫn chưa động thủ sao?

Mẫn lệ vẫn chưa để ý gì đến Cố Linh, thì cô ta lại đi khỏi sảnh dạ hội.

Tống Phiên Phiên hoài nghi, điệu bộ đó giống như cô ta muốn nói chuyện với mình.

Cô ta lườm mắt nhìn Mẫn Lệ, đi ra ngoài, chỉ có một Cố Linh thôi, ở đây, chẳng lẽ mình lại sợ cô ta chăng?

Tống Phiên Phiên vừa mới ra đại sảnh, bèn bị hai người khống chế hai tay, lúc cô ta muốn la lên, thì miệng bị bịt kín.

Cố Linh nhìn thấy mặt nhỏ của cô ta, ly nước trái cây trên tay trực tiếp tạt vào mặt cô, “Giúp cô rửa mặt đấy, cho cô nhìn rõ, nhớ rõ tí, tôi và a Lệ đã kết hôn rồi, sự việc này trước kia cô cũng biết mà, không thể làm Tiểu Tam được!”

“Ưm Ưm Ưm......” cô ta vội vàng kêu lên, những chỉ kêu những tiếng nỉ non thôi.