Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 905: </span></span>905



“Càng không cần anh bận tâm!” Cô nhíu mày một cái, “anh tôi sao không nói cho tôi biết anh là người lắm mồm hả!”

“Anh lắm mồm?”

Lần đầu có người nói anh lắm mồm!

Đến Cảnh thị, cô thắng gấp, liền xuống xe trước!

“Bạc Ngôn nhìn bóng lưng của cô, cũng xuống xe!

So với sự vội vàng của cô, cước bộ của anh lười biếng hơn nhiều, chậm rãi ung dung đi theo phía sau cô.

“Bạc Ngôn!” Anh có thể đi nhanh lên chút không?” Đây là một hội nghi rất quan trọng, thật không biết anh đóng vai gì trong buổi hội nghị này, lại cần anh đi, vả lại còn với thái độ này, anh hai từ khi nào tuyển dụng nhân viên, không đáng tin cậy đến vậy!” Cô ấn thang máy, bị tưởng rằng đến chơi.

Thế nhưng ngày đầu tiên đến, liền bắt đầu giúp anh hai làm việc!

“Tiểu Noãn Noãn đáng yêu, em có muốn cân nhắc lại việc thực tập trong công ty của anh hai em không? Chúng ta có thể cùng làm việc nha?” Anh cười đi vào thang máy, nhìn khuôn mặt búp bê nhỏ nhắn tinh xảo, nhất là cặp mắt xanh thẳm kia, “em và anh hai em, và ba mẹ em đều không giống nhau, em có nghi ngờ qua, thật ra em được nhặt về không?”

“Anh mới nhặt đó!” Cô một chút cũng không muốn nói chuyện với anh!

“Anh vốn được nhặt về mà!” Anh không quan tâm cười một tiếng, “nhưng mà! Là được ba ruột nhặt về!”

“Ba ruột mà gọi là nhặt sao?”

Đến phòng họp trên tầng 32, Cảnh Bùi Noãn giẫm lên giày cao gót ra thang máy, về phần lời anh vừa nói, hoàn toàn không có để ở trong lòng.

“Anh!” Cô nhìn Cảnh Bùi Dương đứng ở bên ngoài phòng họp đợi bọn họ, lãnh ý vừa rồi trên mặt, một chút cũng không còn, trên mặt lộ ra ý cười, “người anh muốn em mang tới rồi, may mắn không làm nhục mệnh,nhưng anh ta rất nhiều bệnh!”

“Dương, em gái cậu thật thù vị!” Giọng nói lười biếng của Bạc Ngôn từ phía sau truyền đến, “cô ấy lại còn nói tớ lắm mồm, tớ nổi tiếng là trầm mặc ít nói đó.”

“Anh cho rằng anh tên Bạc Ngôn, thì chính là trầm mặc ít nói sao? Đừng có làm vũ nhục thành ngữ này, được không?” Cô quay người muốn đi, “anh, em đi trước đây!”

“Đợi chút, cùng vào đi! Vừa nãy không phải em hiếu kì anh làm gì sao? Bây giờ cho em xem thử.” Bạc Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng lộ ra ý cười, càng ngày càng rõ.

“Thật ngại quá, không hứng thú!” Cô hướng về phía Cảnh Bùi Dương phất phất tay, liền đi.

“A, có cá tính.” Bạc Ngôn không khỏi nhìn bóng lưng biến mất trong thang máy của cô, mới nghiêng đầu nhìn Cảnh Bùi Dương.

“Cô ấy vẫn luôn uy vũ ngang ngược vậy sao?” Anh cảm thấy càng giống là cô gái yêu đuối.

“Trước kia rất yếu đuối dễ thương.” Cảnh Bùi Dương nói xong xoay người lại, nhanh lên, chỉ chờ cậu thôi, tớ đã dời trễ mười phút rồi!”

“Tốt, không thành vấn đề.” Bạc Ngôn uể oải đi theo anh, “tối nay tớ qua nhà cậu chơi, không có ý kiến chứ?”

“Không có.” Hứa với Mật Nguyệt không mang phụ nữ về nhà, nhưng Bạc Ngôn là đàn ông!

Hơn nữa còn là anh em! -----------Nhóm dịch Boss – app iNovel------------

Vừa đến năm giờ chiều, Mật Nguyệt liền bắt đầu mong đợi, cô ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cửa chính.

Cảnh Hành vừa mới ngủ trưa dậy từ trên lầu, nhìn bộ dáng mong đợi của cô, “này, đá vọng phu!”

“Tôi xem như cậu đang khen tôi nha!” Thích Mật Nguyệt cười tủm tỉm lắc người, “hôm nay tôi đã làm rất nhiều việc, tôi còn luyện đàn, ngủ trưa, giờ chỉ chờ Dương Dương trở về!”

“sít”Anh cầm ly nước mà quản gia rót cho anh, uể oải uống vào, “tôi nói, cậu biết gì gọi là tình yêu sao?”

“Tôi không biết, cậu biết sao? Anh ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua, biết cái gì?” Ánh mắt của cô anh di chuyển, “cậu chính là ghen tị, hứ!”

“Ha ha, tôi mới mười một tuổi, không muốn yêu sớm!” Anh nhớ kỹ người nào đó mới chút lớn, đã đuổi theo Dương Dương!

“Hâm mộ!” Cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng xe bên ngoài, “Dương Dương trở về rồi!”

Cảnh Hành nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt bỗng nhiên rời đi, không khỏi cười một tiếng, ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp tục uống nước.

Cảnh Bùi Dương từ trên xe bước ra, đã nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ vọt ra, anh không khỏi cười cười.

“Dương Dương! Anh trở về rồi!” Mật Nguyệt liền vọt vào trong lòng của anh, hai cánh tay thanh mảnh ôm eo anh, “Dương Dương, anh có nhớ em không? Hôm nay công việc có thuận lợi không?”

“Có nhớ em, đi thôi!” Anh cưng chiều sờ sờ tóc của cô, “có khách tới nhà, chú ý chút.”

“Khách?” Cái đầu nhỏ ở trong ngực Dương Dương, nghiêng đầu nhìn Bạc Ngôn giờ phút này cũng đang đứng đó nhìn bọn họ chăm chú,dáng dấp của người đàn ông đó thực sự là yêu yêu nghiệt a!

“Dương, cô bé này là ai vậy? Cậu có lương tâm không vậy? Một hạt đậu nhỏ như vậy, cậu cũng ăn được sao?” Bạc Ngôn buồn cười nhìn thân hình gầy yếu kia.

Không ngờ tới nhìn vẻ mặt thanh tâm quả dục của Cảnh Bùi Dương, thế mà lại thích loại này, khó trách trong trường nhiều con gái thích cậu ta thế, đều thờ ơ, thì ra là những người đó đối với Cảnh Bùi Dương mà nói, quá già rồi!

“Em là con dâu nuôi từ bé của Dương Dương, Thích Mật Nguyệt!” Cô cười cười chào hỏi!

“Con dâu nuôi từ bé?” Anh nhếch miệng cười một tiếng, “Dương, không ngờ tới cậu lại thích chơi chiêu này!”

“Mệnh lệnh của ba mẹ.” Anh đơn giản giải thích một câu, kéo bàn tay nhỏ của cô đi vào bên trong, “hôm nay trong nhà làm gì vậy?”

“Làm bài tập, còn luyện đàn......” Thích Mật Nguyệt ngoan ngoãn trả lời.

Mà Bạc Ngôn nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy tam quan của mình đều được đổi mới, anh và Cảnh Bùi Dương quen biết một năm, thế mà không biết cậu ta còn có một cô dâu nuôi từ bé dễ thương thế này, giấu, rất kỹ a!

Bạc Ngôn không phải lần đầu tiên đến nhà của anh, thế nhưng lại là lần đầu trông thấy trong nhà có người của anh!

Đứa bé ngồi ở trên ghế sa lon chơi game đứa bé đó, nhìn vào rất giống với Cảnh Bùi Dương, chỉ là cặp mắt kia cực kỳ giống Cảnh Bùi Noãn, xanh thẳm!

Ánh mắt của anh uể oải nhìn chung quanh một chút, thế mà không có trông thấy thân ảnh của cô, đêm hôm khuya khoắt đi đâu rồi?

“Bạn nhỏ” Bạc Ngôn ngồi kế bên Cảnh Hành, lén lút hỏi một chút, “chị cậu đâu rồi?”

“Đi chơi rồi.” Cảnh Hành đầu cũng không nhấc lên mà nói.

“Con gái đi ra ngoài chơi một mình không an toàn!” Anh nhìn trò chơi trong tay Cảnh Hành, “Mở hắc điếm?”

“Được a!” Anh vui vẻ đồng ý.

Trên ghế sa lon hai người rời đi bắt đầu chơi trò chơi, Cảnh Bùi Dương bị Mật Nguyệt quấn lấy nói chuyện phiếm.

“Em cậu không ở nhà, không sao chứ?” Anh vì muốn chơi với Noãn Noãn, mới trở về!

“Không sao.” Cảnh Hành bên cạnh trả lời một câu, có vệ sĩ đi theo.”

“Nhưng cô ấy là con gái......” Anh ngẩng đầu nhìn Cảnh Bùi Dương, “cậu không chút lo lắng cô ấy xảy ra chuyện sao?”

“Không đâu.”

Được thôi! Ngườ Cảnh gia ai cũng quái dị, bọn họ đều không lo lắng, bỏ đi!

Buổi tối lúc ăn cơm, Cảnh Bùi Noãn cũng không trở về nữa.

Bạc Ngôn tỏ ra tâm trạng không tốt, muốn uống rượu, Cảnh Bùi Dương cũng bồi tiếp hắn uống mấy ly, Mật Nguyệt ở bên cạnh bĩu môi, nhìn bọn họ.

“Dương, cậu chết chắc! Con bé nhỏ như vậy đã bắt đầu quản cậu rồi! Cậu uống vài ly rượu còn phải xem sắc mặt của con bé! Không ngờ tới Cảnh Bùi Dương ở bên ngoài không gì làm không được, lại bị vợ quản nghiêm ngặt!” Anh vừa nói vừa uống rượu.

Rượu trong nhà Cảnh Bùi Dương quả thật ngon, rất không tệ!

Anh không khỏi uống thêm mấy ly.

- ----------Nhóm dịch Boss – app iNovel------------