Cảnh Hành nhìn động tác của cô, cuối cùng xong rồi, có thể yên tâm nghỉ ngơi!Tuy hôm nay mọi người hầu như dành thời gian ở nhà, nhưng quà đã chuẩn bị xng hết rồi.Cô cắt bánh kem, từng miếng một.Cảnh Bùi Dương ở bên cạnh nhìn cô, lấy 1 sợ dây chuyền, dây chuyện này là đặt làm, trên đó có tên của họ Y & A M P, M hai chữ cái tiếng anh, đại diện cho Dương và Mật.Đẹp quá, em rất thích! Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, cảm ơn Dương Dương!Đừng khách sáo, em thích là được, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô, ăn bánh kem, đừng ăn nhiều quá, nghỉ sớm đi!Dạ!Đối với việc 2 người này show ân ái thì không còn lạ gì nữa, bọn họ ăn bánh kem xong, thì mảnh ai nấy chơi.Chiều nay vô tình nghe được điện thoại của Bạc Ngôn, Cảnh Bùi Noãn có cảm giác vô cùng kỳ lạ.Cô cảm thấy anh ta chẳng thèm quan tâm, sao cô lại quan tâm nhỉ?Từ nhỏ daddy và mami đều yêu thương cô, anh trai cũng yêu thương cô, nên không thấu hiểu được cảm giác của Bạc Ngôn.Tối đó, Mật Nguyệt còn rất sớm đã bị bắt đi nghỉ ngơi.Cô vần ngồi trên sofa, đối diện Bạc Ngôn đang ngồi uống rượu, 1 mặt đầy buồn bã.Cô đột nhiên đi đến bên anh, Bạc Ngôn, anh mượn rượu giải sầu à?Anh có sầu gì mà phải giải? Sao anh không biết.Chính là việc người nhà anh không tốt với anh, tôi thấy không sao, sau này anh sẽ sống tốt hơn họ gấp ngàn, gấp vạn lần, để họ hối hận! cô không biết an ủi người khác lắm.Không biết nói vậy có đúng không!Cô nhắc nhỏ tôi, tôi quả thực cần an ủi, anh đưa ly rượu trên tay cho cô, uống không?Tôi thấy anh không cần an ủi..mà là cần…cái đó chứ gì! Cô trở mặt, tôi nói nghiêm túc với anh, anh lại giỡn với tôi.Cô muốn tôi làm sao? Theo như tin tức nhận được lúc chiều, Lão gia cần sắp chết, anh hai chuẩn bị kế thừa nhà họ Bạc, tôi 1 đứa con riêng, tôi về để góp vui hay là coi sắc mặt người khác? Bất luận cái nào đi nữa, tôi cũng không muốn, tôi không có hứng thú với nhà họ Bạc.Giờ ở công ty mình làm khá ổn, về góp vui gì chứ!Ồ, đàn ông nhu nhược, chào anh! Cô đứng lại, bye.Cô nói gì? Sao lại gọi tôi là…!Không phải nhu nhược là gì? Tuy là cha anh, anh có dòng máu ông ta, cũng không về nhìn ông ta lần cuối, biết có người sẽ nói anh bất hiểu? Trăm thiện hiếu đi đầu đạo lý này anh không hiểu? Người ta đối với anh thế nào, anh cũng phải làm tốt nhiệm vụ của mình, không để người ta nắm thóp. Cô quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai có chút ửng đỏ của anh, nếu cần có thể tìm vui, tôi sẽ vui vẻ giúp đỡ.Từ lúc nào mà tốt với tôi thế? Trước đây cô không phải hận đến nỗi muốn giết anh.Vì anh là bạn của anh hai, có thể để anh ở đây, nhất định không phải bạn bình thường, anh tôi bận công việc, còn chăm sóc Mật Nguyệt, không có thời gian lo cho anh, tôi giúp 1 tay thôi. Cô cười nghiêng đầu, lên lầu.Bạc Ngôn nhìn bóng cô rời khỏi, thú vị đấy!Anh ta nhu nhược?Không phải.Nhưng về xem thử cũng tốt, cho dù không để lại cho anh ta cái gì cả, anh cũng không để ý, dù sao cũng chưa từng có tham vọng qua.Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Cảnh Bùi Noãn đang ngủ ngon cảm thấy thân thể mình bị buộc chặt, hình như bị ai đó ôm chặt lấy.Cô vội mở mắt, cô đã ra khỏi phòng, mà người đàn ông ôm lấy cô là… Bạc Ngôn!Lưu manh! Khốn nạn, anh làm gì, bỏ tôi ra! Cô đưa tay dùng sức đấm vào ngực anh, anh hai, anh hai!Xùa,, nhỏ tiếng, cô không phải muốn tôi về sao? Đúng lúc cô rảnh, hay đi cùng tôi để góp vui. Anh ôm cô không tính bỏ ra, đi không?Đi với anh? Lấy thân phận gì!Sao lại đi với anh!Đúng đó! Đàn bà, không phải thích tám sao? Có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô, anh đã ôm cô xuống lầu rồi, Dương đã sắp xếp chuyến bay cho chúng ta, giờ đi được rồi.Anh không hỏi ý kiến của tôi!Đang hỏi đây, mà tôi đã quyết định thay cô, cô nhất định rất muốn xem náo nhiệt! Anh ôm cô xuống đại sảnh, đi vào xe.Cô thấy mình đang mặc đồ ngủ, còn không mặc áo ngực, anh cứ ôm cô như thế!Giỏi thật!Có nghĩ đến cảm nhận của cô không?Yên tâm, trên máy bay đã chuẩn bị đồ cho cô, cô có thể thay, có thể không cần thay, đồ ngủ khá đẹp! Mắt anh nhìn xuống mặt cô, sau đó di chuyển xuống dưới, cổ, sươn đòn vai.Bốp!Tay cô đánh vào mặt anh, khiến anh nghiêng đầu về cửa xe, không được nhìn!Tôi đã nhìn hết rồi, giờ còn có ấn tượng hơn, nói thật, cô khá…đầy đủ. Anh không chịu được nuốt nước bọt, nghĩ đến việc mình đã từng được sở hữu cơ thể cô, dục vọng càng mãnh liệt.Đó là đương nhiên! Cô ôm ngực, không được nhìn!Nhìn cái thì sao? Nói không chừng tôi còn sờ qua rồi! Đêm đó tôi nhất định đã sờ qua, đúng không? Bọn họ đã thế, không thể chưa sờ.Hôm đó bọn họ đều khảoar thân mà.Sao tôi biết! cô có chút bựcTuy chưa xảy ra chuyện gì, nhưng hai người ở cùng 1 giường, sờ tí chắc cũng có thể xảy ra.Tôi có thể tìm lại cảm giác đôi tay không? Anh nghiêng đầu nhìn động tác của cô, sao mà che kín thế?Anh nói câu nữa, tôi không đi nữa, góp vui thôi, không nhìn cô, nhìn người khác cũng được! Cô đâu phải bắt buộc phải đi.Được được, không sờ! Khóe miệng anh cười, anh không tin sau này không có cơ hội.Ngồi máy bay riêng về nước, cô nhanh chóng đi thay đồ, còn chưa kịp ngủ nên phải ngủ bù!Bạc Ngôn ngồi trên máy bay, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, anh từ cấp Cảnh Hành đã ra nước ngoài, tính ra đã hơn Mật Nguyệt năm chưa về.Mẹ anh đã mất, bố coi như không có, nếu không phải sức khỏe ông ta không ổn, anh thật không muốn về.Nếu đã không cần anh, còn về thăm ông có ý nghĩa gì!Trước khi chết nhận lại đứa con thì sao?Anh vốn không quan tâm.Anh uể oải ngã lưng, đó là chặng bay dài, vô cùng nhàm chán.Cảnh Bùi Noãn đang ngủ ngon kia, không biết lần này cô về góp vui có đúng không!Nhưng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!Nếu không Dương Dương nhất định đuổi anh1Còn ba mẹ cô, đều là những nhân vật lớn không thể đụng vào!Khi sắp đến, Cảnh Bùi Noãn nhìn bồ dạng không quan tâm cứ treo lơ lửng của anh, tôi bắt đầu nghi ngờ, anh có phải giống tôi về đây xem náo nhiệt.Đương nhiên, tôi và cô đều là người ngoài cuộc, bảo 2 người ngoài cuộc đến, coi thử biểu diễn trò gì. Anh đứng dậy, nhân tiền muốn đỡ cô.Cô nhanh chóng lùi sau 1 bước, né tay anh. Anh tính làm gì? Nếu còn dám động tay động chân với tôi, tôi vừa đáp xuống dưới chưa đến nhà họ Bạc, anh đợi chết đi.Đại tiểu thư của tôi, tôi tuyệt đối không nghi ngờ năng lực của cô. Tóm lại là anh đã có sẵn chủ ý rồi.Người nhà họ Cảnh đã ở sân bay đợi họ rồi.