Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 94: </span></span>94



“Như vậy được chưa?” Bùi Nhiễm Nhiễm đứng dậy, chỉ cho queen nhìn 1 cái, sau đó trang điểm xấu lại, không chút do dự.

“Mai tôi đến lấy lễ phục.” Bùi Nhiễm Nhiễm ánh mắt lạnh lùng, đưa tay chỉ lễ phục trong tủ.

Cô nói xong quay người đi, lại bị queen đưa tay kéo lại: “Nói tên cô cho tôi biết, Bùi Dĩ Hàn đúng không?”

Bùi Nhiễm Nhiễm quay người thoát khỏi giam cầm của anh, giọng lạnh lùng: “Queen, tôi thích trang điểm xấu ra đường, ở Cảnh thị không ai thấy qua mặt thật của tôi, anh là người đầu tiên, cho nên xin anh đừng đi Cảnh thị nói bậy, cảm ơn.”

Cô trực tiếp mở cửa ra ngoài, lưng thẳng, kiêu ngạo nhưng lại khiến người khác càng nhìn càng thích.

Chuyện của Hòa Thảo coi như xong rồi, cô về chăm sóc mẹ, cho nên 2 người tách nhau ra.

Bùi Nhiễm Nhiễm quay lại Cảnh thị, đấu tranh từng giây với công việc.

Về phòng kế hoạch, Bùi Nhiễm Nhiễm mở máy tính, bắt đầu tra tư liệu về họp báo của Cảnh thị, cô cần hiểu rõ, mới có thể bảo đảm không xảy ra sai sót.

Khâu Tịch ở bên lạnh lùng nhìn, cô nắm chặt 2 tay, lòng nguyền rủa Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bản kế hoạch đúng là cô động tay chân, cô chính là không muốn Bùi Dĩ Hàn thành công, khí thế của cô bây giờ đã vượt qua tổ trưởng như cô rồi.

Nếu Khâu Tịch còn không dùng thủ đoạn, sợ có ngày vị trí bị Bùi Dĩ Hàn thay thế.

Mà cô, không cho phép chuyện này xảy ra!

“Bùi Dĩ Hàn, đừng phản kháng nữa, bây giờ có thế nào cũng vô dụng.” Khâu Tịch đứng trước bàn làm việc của Bùi Nhiễm Nhiễm, khẽ cong lưng, cố ý làm phiền cô.

“Tổ trưởng Khâu nếu rảnh, có thể lựa chọn ngồi 1 bên chỉ huy.” Bùi Nhiễm Nhiễm không di chuyển ánh mắt, lạnh giọng nói.

- ----------- --------------

Khâu Tịch tức đến đỏ mặt, phấn trên mặt từ từ rơi xuống, nhìn rất nhếch nhác.

Bùi Nhiễm Nhiễm lười quản tâm cô, chuyên tâm làm việc, vừa tra vừa lưu lại, đem tất cả ghi vào 1 cuốn sổ nhỏ.

Lúc cô thật sự tập trung làm việc, điện thoại trên bàn rung lên, hù cô 1 phen.

Là Bùi Dương gọi, Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nghe: “Dương Dương, con…”

Lời cô chưa nói hết, liền bị tiếng đứa nhóc ngắt lời.

“Mami, Noãn Noãn không thấy đâu rồi!” Bùi Dương dùng điện thoại nhà gọi, hai tay nắm chặt ống nghe, mặt nhỏ toàn là sự lo lắng.

Anh vẫn luôn là người lớn nhỏ bình tĩnh, lần này, hoàn toàn hoang mang.

Tim Bùi Nhiễm Nhiễm như muốn ngừng đập: “Noãn Noãn sau lại không thấy?”

Bùi Dương gấp đến mắt đỏ lên, đưa tay lau nước mắt, mang theo nghẹn ngào nói: “Con không biết, mami, Noãn Noãn có khả năng bị người khác bắt đi không?”

Sáng nay sau bữa sáng, Bùi Dương đi nhà vệ sinh 1 chút, em gái luôn ngồi coi tivi ở sofa không thấy rồi, sau đó tìm thế nào cũng không thấy.

“Dương Dương, còn đừng gấp, cũng đừng chạy bậy, mami về liền.”

Bùi Nhiễm Nhiễm không ngồi được nữa, nhanh chóng đứng dậy, đến điện thoại cũng không cúp, trực tiếp chạy đi, mới vài bước bị Khâu Tịch chặn lại.

“Bùi Dĩ Hàn, còn chưa tan ca, cô muốn đi đâu?”

“Tránh ra!” Giọng Bùi Nhiễm Nhiễm sắc bén cảnh cáo, đưa tay đẩy Khâu Tịch, lần đầu không nhịn sự tức giận của bản thân.

Lúc xuống thang máy, cô không chú ý đến hình dáng nhỏ bên tường.

Căn hộ Lâm Tri Hiểu đường Tam Hoàn.

Bùi Nhiễm Nhiễm đi từ taxi xuống, căn hộ để cửa mở, Bùi Dương thấy mami, hai mắt đỏ, nhanh chóng chạy qua.

“Mami, là con không chăm sóc tốt cho Noãn Noãn.” Bùi Dương lần đầu thấy hoang mang, hai tay khẽ run rẩy.

Bùi Nhiễm Nhiễm cong lưng ôm con trai, 1 tay vỗ sau lưng anh: “Dương Dương, Noãn Noãn sẽ không sao, nó nhất định không sao.”

Thật sự trong lòng cô rất sợ, nhưng bây giờ không thể mất bình tĩnh, cô là mẹ của 2 con, nhất định phải bình tĩnh.

Đứa nhóc từ từ bình tĩnh lại, hít 1 hơi, mới nói: “Trước lúc Noãn Noãn không thấy thì đang coi tivi ở phòng khách, con đi vệ dinh, không thấy đi đâu rồi, nhưng cửa căn hộ mở ra.”

- ----------- --------------