Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 949: </span></span>949



Sau đó, Lam Viên Nhi đến tìm Cảnh Hành, nhưng Cảnh Hành mạn bất kinh tâm cự tuyệt cô ta.

"Trường học cử hành dạ hội Trung thu, mỗi lớp đều phải có một tiết mục biểu diễn, tôi nhìn thấy học sinh trong lớp rất tinh thông, học sinh Lam Viên Nhi từ nhỏ đã học Ba Lê và làm một tiết mục đơn giản và cả bạn Thích Mật Nguyệt nữa, đàn violon cấp 10, hai người thương lượng xem có hợp tác hoặc là mỗi người đề ra một tiết mục? và cả những bạn học trong lớp nữa, có suy nghĩ gì có thể nêu với giáo viên!"

Thích Mật Nguyệt từ nhỏ đã biết chơi cầm violon, nên đối với việc này rất thản nhiên, hợp tác hay là độc tấu, cô ấy đều ok tất!

Sau khi hết giờ học, Lam Viên Nhi bèn đi qua đây.

Ánh mắt đã lườm nhìn Cảnh Hành vài lần.

"Cậu muốn một mình hay cùng nhau?" cô ta hỏi.

"Tớ cái gì cũng được! nhưng mà nhìn bộ dạng của cậu thì nên tách ra vậy!" Mật Nguyệt cười một hồi, như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn.

"Được!"

Mật Nguyệt nhìn thấy cô ta đi rồi, giương thẳng lưng, một cô gái xinh đẹp đến vậy!

Nhưng mà vẫn......

"Cảnh Hành, gần đây cậu lên lớp đều chơi game nhỉ, quan trọng lắm sao?" cô ta vịnh cằm cảm thấy nhàm chán!

Trung thu, Quốc Khánh, Dương Dương có khi nào quay về không nhỉ?

Nhớ anh ấy quá!

Tối nay có nên gọi cho anh ấy hỏi thăm không nhỉ?

"Tớ có việc quan trọng này." Trò game của công ty anh Bạc Ngôn đã đến hồi kiểm duyệt cho giai đoạn cuối cùng rồi.

Sắp ra mắt ngoài thị trường, nên anh ta cần tiếp tục thông quan, xem xét có cần kiểm tra thêm gì nữa không.

Hai ngày nay bân bịu không được ngủ ngon giấc gì cả!

Nếu như để người khác biết được, cậu ta sẽ bị xử rồi!

"Cậu có muốn ngồi bên cửa sổ không, xuống tiết rồi ngủ một tí?" cô ta thăm dò hỏi.

"Không sao." Cậu ấy là như thế, có thể vô tư mà ngủ ngon giấc.

"Mắt của cậu đều đỏ hết rồi, còn nói không sao à, nếu như cậu cứ như thế tớ sẽ nói cho Dương Dương nghe, còn không thì sẽ nói cho Cảnh bá phụ và Cảnh bá mẫu!" anh ta có muốn bảo vệ sức khỏe mình không nhỉ!

"......" Cảnh Hành đành liếc mắt nhìn cô một cái, "đứng dậy."

Hai người đổi chỗ với nhau, Mật Nguyệt đang chồng chất sách, che chắn hành động anh ta đang cúi đầu.

Nhìn giáo viên vẻ mặt nghiêm nghị đang đi tới, cô ta ngồi thẳng lưng lên, bộ dạng ra vẻ như đang chăm chú nghe giảng bài.

Ánh mắt để ý liếc nhìn Cảnh Hành, lông mi dài cong vuốt rũ nhìn, làn mi giật nhẹ và cậu ta ngủ thiếp đi.

Nhưng hy vọng đừng bị phát hiện, nếu không chết chắc.

"Câu hỏi này, Thích Mật Nguyệt trả lời đi!"

"Á, em à?" cô ta mơ hồ đứng dậy nhìn cô giáo đang đứng trên bụp giảng, "chọn c ạ!"

"Ừm, đúng!"

Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đoán mò đại cũng đúng!

"Lý do?" giáo viên tiếp tục hỏi.

"Lý do, bởi vì những câu kia đều sai cả, chỉ còn lại câu c ạ!" giáo viên của họ thường giảng như vậy mà.

"Hahaha......"

Tiếng cười vang ầm khắp lớp học.

Mặt nhỏ của cô ta từ từ đỏ ửng lên, cô thân là một học sinh yếu mà lại có lúc e ngại.

"Ngồi xuống đi!" giáo viên nhìn cô một cách khoan dung đại lượng tiếp tục giảng bài.

Cô ta ngồi xuống nhìn Cảnh Hành vẫn còn đang ngủ, xem ra cậu ta có vẻ rất mệt.

Rất nhanh kết thúc một tiết học, sau khi giáo viên đi khỏi, bên trong Cảnh Thị trở nên rất huyên náo.

"Hư, yên tĩnh, yên tĩnh tí nào, Cảnh Hành đang ngủ!" ngón tay của cô đặt trên môi, nhìn xung quanh các bạn trong lớp học.

"Ôi......" giọng nói trêu chọc của Thích Thích vang lên.

Lam Viên Nhi đang ngồi trước mặt đứng dậy, đi về hướng họ.

Cảnh Hành nằm dài trên bàn thật sự đã ngủ, có vẻ như đã ngủ rất lâu rồi.

"Các bạn đừng ồn nữa!" cô ta nhỏ nhẹ nói một câu.

Trong lớp bỗng im phăng phắc.

Trong lòng của Mật Nguyệt thầm lắc đầu, quả nhiên sức kêu gọi của mỹ nữ xinh đẹp có khác.

Chỉ một câu như thế đã khiến tất cả nam sinh đang nhốn nháo đều im phăng phắc!

Cảnh Hành đang ngủ ngon giấc bông nhiên ngẩn đầu lên, ánh mắt xanh biếc mơ hồ nhìn Lam Viên Nhi ở bên cạnh Mật Nguyệt, "cậu đứng đó chi vậy? phiền đến giấc ngủ của tớ."

"Tớ......tớ không làm gì cả......" Lam Viên Nhi uẩn khúc, cô còn giúp anh kêu mọi người yên lặng nữa mà!

Sao giờ lại nói cô phiền đến anh nhỉ?

"Cậu đứng ở đây sẽ ảnh hưởng đến không khí của tớ, về lại chỗ ngồi của cậu nào!" Cảnh Hành xoa cái cổ của mình, uể oải nằm dài trên bàn, "Mật Nguyệt, đừng cho người nào khác đến làm phiền tớ nữa!"

"Hehe......" Mật Nguyệt ngẩn đầu nhìn Lam Viên Nhi, "bạn học Lam, sắp vào giờ học rồi, cậu có thể trở về chỗ ngồi được không?"

Trong lòng cô ấm ức quay về chỗ ngồi.

Cảnh Hành và Thích Mật Nguyệt, một người là chị dâu, một người là em chồng, mối quan hệ của họ thật sự không bình thường!

Tại sao đại thiếu gia của Cảnh Gia yên tâm để cho em trai và vị hôn thê của mình cùng học chung với nhau nhỉ, không sợ bị Thích Mật Nguyệt cho đội Lục Mũ sao?

Cô ta càng nghĩ càng tức giận, không thể tập trung nghe giảng bài của tiết kế tiếp, giáo viên kêu cô đứng dậy trả lời câu hỏi, lần đầu tiên cô trả lời không được, vốn dĩ không hiểu giáo viên đang giảng gì

Cảnh Hành uể oải ngủ cả một buổi sáng, quả nhiên ngủ được một lúc tỉnh táo hơn nhiều!

Mật Nguyệt và Trần Tranh cùng nhau vào căn tin ăn cơm, lúc bước ra, trước mặt họ là vài người nam sinh ốm ốm cao cao đứng đón chờ.

"Có việc gì?" Mật Nguyệt ngẩn đầu nhìn họ, trên phù hiệu là học sinh Vinh Hoa học lớp 12!

Các anh lớp 12 muốn ăn hiếp các em gái lớp 10 chăng!

Trần Tranh khẩn trương nhìn Mật Nguyệt, đây là bên ngoài căn tin, họ không làm bậy chứ?

Tội nghiệp các cô nương như hoa như ngọc......

"Thích Mật Nguyệt, anh thích em, làm bạn gái anh được không?" người con trai đứng phía trươc nhe răng cười và nhìn cô ta.

"Em không quen biết anh, xin lỗi, vui lòng tránh ra!" mặt nhỏ của Thích Mật Nguyệt nghiêm túc kéo lấy tay của Trần Tranh chuẩn bị bỏ đi.

Cô ta đi bên trái bèn bị chặn lại!

"Tôi nói là không quen biết anh, học trưởng!" cô ta có chút nóng giận.

Từ nhỏ cô ta đã được nuông chiều quen rồi, người nhà và cả người của Cảnh Gia đều theo phục tùng cô, nên có tính khí có hơi nhỏ mọn.

Bây giờ bị người khác chắn ngang như thế thì làm sao mà không tức giận được!

"Sau này quen biết rồi, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu sâu thêm, Tiểu Mật Nguyệt, nghe cái tên của em thì anh đã thích rồi......" bỗng nhiên anh ta cúi đầu, đến gần áp vào mặt nhỏ của cô.

Cô ta kéo theo Trần Tranh lùi về sau, "Học trưởng, trời ban ngày ban mặt như tế mà anh dám ở trong trường cưỡng ép bất thành sao? Nếu như anh còn cản trở bọn em đi thì em sẽ méc với giáo viên đấy!"

"Giáo viên? Trong mắt bọn anh thì giáo viên chả là gì cả, ba của anh là Hiệu Đổng, Hiệu Trưởng còn phải nể mặt." người đó vừa mới bước chân lên thì khoảng cách càng gần hơn!

Chiều cao và thể lực, mọi phương diện đều xa xích với họ quá nhiều.

Xung quanh có rất nhiều bạn học đứng xung quanh dị nghị bàn tán.

Thích Mật Nguyệt vừa nghe hiểu ngay học sinh này là một người văn dốt vũ dát, đi học chủ yếu để quậy phá.

Anh ta không phải là thể loại hiền lành, giáo viên cũng phải đứng về phía anh ta.

Phải làm sao đây?

Chả lẽ phải la lớn tiếng lên rằng cô là con dâu tương lai của Cảnh Gia sao?

Ai dám đụng đến cô!

Thì không ở không yên tại thành phố A.

"Tiểu Mật Nguyệt, anh chỉ muốn em làm bạn gái của anh thôi mà, em thật không nể mặt anh gì cả, khiến anh mất mặt rồi tính sao đây?" ánh mắt của anh ta lộ cười ý, dường như muốn che phủ cả mặt cô ta!

"Tôi......đã có bạn trai rồi!" cô ta la lớn tiếng, "vả lại, không có ý định thay đổi một người bạn trai khác, và cũng không muốn có thêm người nào cả, và xin anh......hãy cút xa đi!"

"Bạn trai của em là ai? Để tôi đạp anh ta giăng ra!" anh ta nhìn dáo dát, như muốn chờ đón bạn trai của cô.