Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu

Chương 970: </span></span>970



“Cái này nồng độ không cao, vì chúc mừng chúng ta bốn năm ở cùng nhau sau này, chúng ta uống một chút, đằng nào chúng ta chút nữa cũng không lái xe, đến lúc đó, nếu như chơi muộn rồi, hai người các cậu đến nhà tớ ở lại là được, còn với Mật Nguyệt...” Sở Sở ngoảnh sang nhìn cô, “có bạn trai, thì không cần chúng ta lo lắng nữa rồi!”

“Phải đó!”

Hai người bọn họ đồng ý, Mật Nguyệt nhìn cốc rượu đó, còn chưa có uống qua nữa!

“Vậy thì chỉ có thể uống chút ít thôi!” Mật Nguyệt nghĩ là chỉ có chút chút, chắc sẽ không uống say đâu!

Vả lại, bố của cô rất biết uống rượu à!

Nhưng mà cô không có ngờ tới là, bản thân lại là một người một cốc thì đổ!

Uống một cốc, thì có chút quay cuồng rồi!

Rất khó chịu à!

“Chúng ta đi hát thôi!” Trúc Tiểu Tiểu phấn khích kéo tay La Nhài đi sang bên cạnh đi hát luôn!

Còn Sở Sở thì đi nhà vệ sinh

Mật Nguyệt lắc lắc cái đầu nhỏ, cũng muốn đi nhà vệ sinh, thôi vậy, ở đây cô khá quen thuộc, đi ra vệ sinh ở bên ngoài!

Giải quyết xong vấn đề sinh lý, cô đứng ở trước gương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đỏ ửng, mĩ miều, như thế này mà về nhà sẽ không bị mắng chứ?

Cô tạt tạt nước, rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hơn nhiều rồi!

Cô nhìn chút thời gian, đã 9 giờ tối rồi, bữa tối thế mà lại cũng có thể ăn lâu như này!

“A…”

Cô vừa mới bước ra ngoài, ngẩng mặt thì gặp ngay phải một gã say rượu, đôi mắt mơ màng giơ tay về phía của cô!

Cô giật mình lập tức tránh đi sang phía bên cạnh, gã đàn ống đó dường như là cố ý tìm đến cô vậy, đôi mắt háo sắc mí mí đó nhìn chằm chằm cô, “tiểu mỹ nữ! đến anh hôn một cái nào…”

“Không muốn! tránh ra!” cô gào lên!

“Đến đi mà đến đi mà…em rất xinh đẹp à!” bàn tay của người đó không quản không thèm để tâm vồ thằng về phía cô, dồn ép cơ thể nhỏ của cô đến cuối hành lang

Mật Nguyệt lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, đối diện với một gã say rượu cao hơn cô rất nhiều, lại có sức lực, hoàn toàn không đối chọi lại được!

Cũng không để tâm vẫy tôi tay lên, “cứu mạng à! Cứu mạng à…”

Cô nhắm nghiền đôi mắt lại, cơ thể không ngừng kháng cự, cảm nhận bị đụng một cái, cả cơ thể run bần bật, cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên đầu!

“A…”

Trước mặt truyền đến âm thanh đau khổ, cô thử mở ti hí mắt ra, gã say rượu vừa nãy có ý đồ ức hiếp cô bị ngã sấp trên sàn!

Sở Nam đi đến gần cô, cúi đầu nhìn song song với mắt của cô, “Mật Nguyệt, em không có sao chứ?”

“Em không sao!” cô lắc lắc đầu, thực tế trong lòng sợ hãi đến chết được!

Sau lưng Sở Nam, một đám vệ sĩ của khách sạn rầm rầm theo hàng đi đến, ở phía sau bọn họ, còn có Cảnh Bùi Dương sắc mặt lạnh băng!

“Anh Sở, cảm ơn anh cứu em!” cô lễ phép biểu đạt sự cảm tạ, cơ thể nhỏ bé dịch sang một chút, rồi thì chạy nhanh về phía Cảnh Bùi Dương!

“Dương Dương…”

Khi giám đốc báo cáo với Cảnh Bùi Dương, anh giật mình lập tức từ trong phòng bao đi ra ngoài!

Nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, trong lòng anh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà người gây hại cho cô ấy thì sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Cảnh Bùi Dương bế cô lên, kiểm tra cô, “anh đến muộn rồi”

“Ư ư ư…giật mình chết em đi được!” đầu của cô vùi trong ngực của anh ấy, bàn tay nhỏ tóm lấy chiếc áo vest của anh ấy

Ở trong lòng của Dương Dương, thật sự an toàn!

Đôi tay của Cảnh Bùi Dương vòng qua sau lưng của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Nam, “cảm ơn anh đã cứu cô ấy, tất cả tiêu pha tối nay của tiên sinh đây đều miễn phí”

Sở Nam nhìn tư thế ôm chặt lấy nhau của hai người bọn họ, sắc mặt ôn hòa mỉm cười, “không có gì, không cần phải khách sao, tiện tay mà thôi”

Còn đối với gã say rượu ức hiếp Mật Nguyệt, bị vệ sĩ không hề khách sao dẫn đi, ném ra ngoài!

Cảnh Gia sau này tất cả khách sạn, đều không hoan nghênh hắn ta đến!

Cảnh Bùi Dương đi vào trong phòng báo lấy túi của Mật Nguyệt, sau đó thì ôm lấy cô rời khỏi!

Ba người ở trong phòng bao nhìn nhau, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì rồi!

Trên xe quay về, Mật Nguyệt dựa lên người của anh, ư ư ư!

Cảnh Bùi Dương tối nay cũng uống chút rượu, nhưng mà lúc này anh ngửi thấy mùi rượu rõ ràng là trên người cô gái nhỏ này

“Uống rượu rồi?”

“Một cốc, chút ít” Mật Nguyệt giọng điệu ư ư ư bỗng chốc dừng lại, “em không biết mình lại không thể uống như thế này!”

“Sau này biết rồi chứ” Cảnh Bùi Dương ôm lấy đôi vai của cô ấy, “su này đi đâu, nhớ nói với anh một tiếng”

Nếu như xảy ra chuyện, cho dù anh không thể đến kịp lúc, cũng có thể gọi người lập tức đến!

“Được, nhất định!” cô từ nhỏ đến lớn chưa từng có gặp phải tình huống như thế

Chẳng nhẽ thật sự là bởi vì cô bây giờ đã lớn rồi?

Vì vậy mà không giống xưa nữa rồi?

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy, trước đây cần phải học chút wushu gì đó tự vệ của phụ nữ!

Về đến Vân Trang, Mật Nguyệt liền ngoan ngoãn về phòng mình tắm rửa qua

Khi đi ra, bên ngoài đã mưa rồi, đi theo đó là sấm và chớp

Cô gồng mình lên, từ từ đi về phía phòng của Cảnh Bùi Dương, bàn tay nhỏ đẩy cánh cửa, phát hiện Cảnh Bùi Dương cơ bản không có ở trong phòng

Cô đứng ở cánh cửa, một tiếng sấm đùng đoàng lớn vang lên, cả người cô run rẩy, “Dương Dương…”

Cảnh Bùi Dương ở trong phóng sách dập điện thoại, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng loạn đi xuống

Dưới ánh đèn ấm áp ở hành lang, Mật Nguyệt mặc chiếc váy ngủ màu hồng dài đến đầu gối đúng đó, cừa mới tắm xong đi ra, đôi mắt to tròn long lanh đáng thương nhìn anh

Khi anh chuẩn bị nói điều gì đó, Mật Nguyệt chạy về phía anh

“Dương Dương…”

Cảnh Bùi Dương dang tay ra ôm lấy cô, “lớn thế này rồi, vẫn sợ sấm sao?”

“Em nếu như chỉ luôn sống một mình, thì không thèm sợ đâu! Nhưng không phải bị anh chăm sóc đó sao?” cô có người làm chiếc ô bảo hộ, vì vậy có thể nũng nịu một chút!

“Chiều chuộng hư rồi?”

“Nào có chiều chuộng hư, em vẫn ổn mà!” cô ngửi thấy mùi rượu trên người Dương Dương, cau mày, “anh có muốn đi tắm rửa đi ngủ không?”

“Ừm”

Cô ấy cứ ôm chặt thế này không buông ra, anh chỉ có thể ôm láy cô như vậy trở về phòng, cuối cùng thì đặt lên trên giường mình

Buổi tối bầu trời bên ngoài ác liệt, chắc tiểu nha đầu tạm thời sẽ không rời khỏi đâu!

Mật Nguyệt ngoan ngoan nằm trên giường của anh ấy, có mùi của Dương Dương, cảm thấy tiếng sấm sét đánh bên ngoài ngoài không có đáng sợ nữa!

Cảnh Bùi Dương tắm xong đi ra, ôm lấy tấm chăn bông, đi về phía chiếc ghế sopha màu trắng mềm mại

Mật Nguyệt thực tế vẫn chưa có ngủ, nếu như là trước đây cô vẫn còn nhỏ, đó nhất định là dính chặt lấy Dương Dương đòi ngủ cùng anh ấy

Bây giờ…

Cô có thể duy trì ở bên cạnh đã không tồi rồi!

Tối nay đích thực là có chút giật mình rồi

Rõ ràng vị trí giữa ghế sopha với giường vẫn là có chút khoảng cách, nhưng Cảnh Bùi Dương cứ nghĩ đến cô gái nhỏ lúc này ngủ ở trên giường anh, cùng ở trong một căn phòng, anh có chút ngủ không nổi

Tiếng sét đánh sấm nổ bên ngoài đột nhiên rất lớn, nhưng dường như anh vẫn là có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô gái

Đối với anh mà nói thật sự là một sự giày vò

Anh cứ thế đến tận gần sáng, mới từ từ ngủ thiếp đi

Mật Nguyệt ở trong nhà hai ngày, thì đến lúc phải đi học rồi

Cô vừa quay trở về phòng ký túc xá, Trúc Tiểu Tiểu với La Nhài nghênh đón, bịch khoai tây chiên ở trong tay giơ ra cho cô, “ăn không?”

“Cảm ơn, tạm thời không cần” cô thích ăn hoa quả hơn, không thích những thực phẩm chiên qua dầu

La Nhài tiện tay lấy miếng khoai tây, “Mật Nguyệt, chuyện tối đó, chúng tớ đều nghe anh trai của Sở Sở nói rồi, thật nguy hiểm à! Suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi!”

“Đều đã qua rồi, tớ không sao, khá ổn, ngược lại thật sự phải cảm ơn anh trai Sở Sở!” Mật Nguyệt nói xong ngồi xuống

Thực tế cô không định ở trong ký túc xá, nhưng mà bọn họ lại có môn học vào buổi tối.