Edit+Beta: Tiểu Hoa-小花Viên Bác quay ra, lớn tiếng trấn an: “Tôi không sao.”Sau đó, mỗi tay anh cầm một chiếc xe đạp, quay người nhảy xuống, duỗi ngón chân để đẩy chân chống dựng xe của chính mình trước.Tiêu Dĩnh lao tới, nhanh chóng giữ lấy chiếc xe đạp còn lại, đồng thời nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng đang ép đầu vào tường.Thấy cô ấy khoảng hai mươi tuổi, ăn mặc rất già, tóc dài kẹp thành tóc như của những người phụ nữ lớn tuổi, trên sống mũi có một cặp kính, gọng kính dày và đen trông giống như kính cận.Quần áo mặc cũng là kiểu cũ, áo sơ mi dài tay kiểu cũ và quần nylon màu đen được sơ vin trong ngày nắng nóng.Tiêu Dĩnh quan tâm hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”Người phụ nữ ngước mắt lên, lén nhìn cô một cái, sửng sốt một chút, thấp giọng hỏi: “Cô...!cô là Tiêu Dĩnh?”Tiêu Dĩnh chớp mắt nhìn cô, sau đó cô nhanh chóng nhận ra mình đang làm gì, cười hỏi: "Chị là Tiểu Phương à? Đã lâu không gặp! Suýt chút nữa em đã không nhận ra chị!"Lưu Tiểu Phương là con gái út của chú Lưu và dì Lưu hàng xóm, cô ấy cũng là bảo bối quý giá nhất của họ.
Cô ấy từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn và nghe lời, nhưng tính tình lại hướng nội, không thích giao du và có ít bạn bè.Cô chỉ hơn Tiêu Dĩnh hai tuổi, từ nhỏ đã rất trưởng thành, vẻ mặt suốt ngày ủ rũ.Khi Tiểu Dĩnh còn nhỏ, cô thường chơi với những đứa trẻ gần đó, thỉnh thoảng rủ cô ấy đi cùng nhưng cô luôn lắc đầu từ chối.Lâu dần, những đứa trẻ ở gần đó không thích cô ấy cho lắm và cũng không thích chơi với cô.Bố mẹ Tiêu đều là người rất tốt bụng luôn dạy Tiêu Dĩnh chơi với Lưu Tiểu Phương, không được bỏ hàng xóm, vì vậy Tiêu Dĩnh là người duy nhất ở gần đó thỉnh thoảng sang nhà bên chơi với cô ấy.Nét mặt của Lưu Tiểu Phương rất giống dì Lưu, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng Tiêu Dĩnh liếc nhìn vẫn nhận ra.“Đã lâu không gặp.” Lưu Tiểu Phương mỉm cười, giơ khung gương lên, xấu hổ nói nhỏ: “Hôm qua chị mới về, nghe mẹ nói… em đã chuyển về nhà cũ và đang học ở Trường Thông tin.”Tiêu Dĩnh mỉm cười gật đầu: “Em nghe thím Lưu nói năm sau chị sẽ tốt nghiệp, đang học trường y phải không?”“Ừ.” Lưu Tiểu Phương nhẹ nhàng gật đầu.Tiêu Dĩnh quay khuôn mặt xinh đẹp sang một bên, thấp giọng giới thiệu với Viên Bác: “Chị Tiểu Phương là con gái của chú Lưu và thím Lưu.”“Ừm.” Viên Bác mặt lạnh nói: “Hai người trò chuyện, tôi đi trước.”Lưu Tiểu Phương ngước mắt lên, lén nhìn anh một cái, sau đó vội vàng cúi đầu, mặt đỏ bừng.Tiêu Dĩnh dắt xe đạp đi nhường đường cho Viên Bác.Viên Bác nhanh chóng lên xe, vội vàng biến mất trong màn đêm mờ ảo.Đúng lúc này, cửa nhà họ Lưu mở ra, thím Lưu bước ra nhìn vào ngõ."Hả? A Phương về rồi à? Bố con và mẹ đang đợi con ăn tối!"Tiêu Dĩnh quay đầu lại mỉm cười chào hỏi.Thím Lưu nhìn thấy cô, bước nhanh ra ngoài, cười hỏi: “Tiểu Dĩnh ăn cơm chưa?”“Ăn rồi ạ.” Tiêu Dĩnh đáp: Mới ăn no xong.”Thím Lưu vốn thích buôn chuyện, nheo mắt nhìn những sợi dây điện mới toanh trên tường, hỏi: “Bận cả ngày, xong việc chưa?”Buổi sáng, bà nhìn thấy Viên Bác và một người đàn ông lạ mặt đang thay dây điện trên tường, sợ họ làm đứt dây điện của mình nên đi ba bước gộp lại thành hai bước nhắc nhở họ cẩn thận để tránh làm đứt dây điện vừa được thay thế vào năm ngoái."Xong cả rồi." Tiêu Dĩnh gật đầu, cười đáp: "Nhà cũ đã lâu không có người ở, dây điện đã rất cũ, đồng hồ và công tắc cũng không hoạt động tốt.
May mắn thay, Bác ca ca tìm thợ điện chuyên nghiệp để thay, nếu không chắc bây giờ cháu vẫn chưa tìm ra vấn đề.""Cháu là con gái sao có thể biết nhiều vậy!" Thím Lưu gật đầu cười: "Thế mới nói, trong nhà nhất định phải có một người đàn ông, chỉ có vậy có thể làm những việc nặng nhọc trong ngoài, công việc leo trèo mới có người giúp đỡ."Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Dĩnh đỏ lên, cô nhỏ giọng đồng tình: “Vâng!”Sau đó cô nhanh chóng chuyển chủ đề, nhìn Lưu Tiểu Phương nói: "Đã mấy năm không gặp chị Tiểu Phương, vừa rồi suýt chút nữa cháu không nhận ra."Lưu Tiểu Phương vẫn đang nhìn về phía Viên Bác biến mất ở đầu ngõ, nghe được lời nói của cô, cô ấy quay mặt đi như né tránh, lưỡng lự: “Đã hơn mười năm rồi, không thể nhận ra là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, em vẫn đẹp như hồi còn nhỏ."Thím Lưu cười nói: "Tiểu Dĩnh lúc nhỏ xinh đẹp như búp bê trong tranh! Bây giờ lớn lên lại càng xinh đẹp hơn!"Lưu Tiểu Phương cuối cùng cũng nhớ ra chiếc xe đạp của mình, đi tới đỡ lấy cần phanh từ tay Tiêu Dĩnh.Tiêu Dĩnh hạ giọng hỏi: “Vừa rồi chị không bị thương chứ?”“…Không.” Lưu Tiểu Phương cúi đầu, bất giác lại đỏ mặt.Cảm giác người đàn ông vừa rồi ôm cô ấy khiến tim cô đập thình thịch lại hiện lên trong lòng, khiến cô có chút ngượng ngùng.Thím Lưu đã đi về, gọi: “A Phương, sắp đến giờ ăn rồi! Bát đĩa đã mang lên! Ăn no lại tìm Tiểu Dĩnh nói chuyện, ngày mai cũng được.
Chị em mười năm không gặp có rất nhiều chuyện để nói”Lưu Tiểu Phương ngượng ngùng nhìn Tiêu Dĩnh, do dự không nói, cuối cùng mỉm cười.“Tối nay chị đọc sách và học bài… Ngày mai chị sẽ đi tìm em.”"Vâng!" Tiêu Dĩnh hào phóng cười nói: "Trưa ngày mai em ở nhà, khi đó sẽ đợi chị."Lưu Tiểu Phương thấp giọng đáp lại, đẩy xe đạp về phía sau mẹ.Tiêu Dĩnh cũng trở về nhà và chốt cửa lại.…Buổi tối, Tiêu Dĩnh đọc sách, nghe đài, sớm nghỉ ngơi.Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm tắm rửa, uống một cốc nước lớn rồi vội vã ra khỏi cửa.Gần nhà cũ có một cái chợ, ngoài một số sạp bán rau, thịt lợn, thịt bò, bên ngoài còn có một số sạp nhỏ bán quần áo, đồ dùng, phần lớn là các cô các bác khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi đang kinh doanh, ở đó cũng có một số phụ nữ trẻ bán một số đồ trang sức bằng bạc hoặc đồ trang sức giả mạ vàng.Thời tiết mùa hè nắng nóng, hầu hết các bà nội trợ đều đi chợ sớm để mua rau vì sợ nắng lên cao thì rất nóng.Trời mới bắt đầu sáng hơn, người người khiêng rổ rau lần lượt đổ vào chợ.Tiêu Dĩnh xách một chiếc giỏ nhỏ chỉ mua hai nắm rau xanh và một ít thịt ba chỉ rồi bước ra ngoài.Còn không thể quy hoạch được những ngôi nhà ở phố cổ chứ đừng nói đến chợ rau.Các chủ gian hàng chọn một vị trí thoáng mát, dưới gốc cây hoặc dưới mái hiên, đặt một tờ báo cũ hoặc giấy phim xuống đất rồi bắt đầu trưng bày sản phẩm của mình.Sau khi Tiêu Dĩnh quay đi cô lại quay lại.Cô nhận thấy hai gian hàng kinh doanh tốt nhất là một gian bán áo vest mỏng mùa hè, cho cả nam và nữ; gian còn lại bán đồ trang sức mạ vàng và mạ bạc, trong đó phổ biến nhất là dây chuyền hoặc khuyên tai.Tiêu Dĩnh tiến lên, chen vào đám người lén lút quan sát.Cô nhận thấy hầu hết những người mua đồ trang sức là những bà nội trợ trẻ ở độ tuổi hai mươi và ba mươi, cũng như một số cô gái tuổi teen.Ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp, những món trang sức màu sắc dù đeo một thời gian có bị phai màu hay không thì vẫn không thể ngăn cản các cô gái yêu thích chúng.Cô cũng nhận thấy giá đồ trang sức nhìn chung không cao, dao động từ 50 hào đến một tệ.
Những thứ đắt nhất là vài chiếc dây chuyền bạc, tất cả đều có giá khoảng 15 tệ.Nhiều người hỏi về dây chuyền bạc nhưng tiếc là không ai dám mua vì giá quá cao.Khuyên tai mạ vàng giá 50 hào đặc biệt được ưa chuộng, tuy kiểu dáng không quá thời trang nhưng lại rất được ưa chuộng vì giá cả “thân thiện”, ba đôi đã được bán hết chỉ trong nửa giờ.“Con gái, con thích cái gì?” Bà cô cười hỏi: “Bác thấy con đã suy nghĩ rất lâu rồi, sao con không lấy món nào con thích?”Tiêu Dĩnh gật đầu, cười nói: “Cháu thấy phong cách chưa đủ đẹp.”"Này! Mắt cô làm sao đấy?” Nụ cười trên mặt bà dì đột nhiên biến mất, giọng thô lỗ hỏi: "Đây đều là sản phẩm của tỉnh lỵ, kiểu dáng rất được mọi ngườ yêu thích!".