Huyễn Sủng Sư (Sủng Mị)

Chương 208: Đào thoát Yểm Ma cung



Hình ảnh Cẩn Nhu công chúa lúc này khiến cho tinh thần hắn khẽ rung lên một cái, hình ảnh giai nhân u uất đứng cạnh bờ sông về đêm đúng là có lực sát thương rất mạnh đối với mọi nam tử.

"Tại sao?" Sở Mộ mở miệng hỏi.

"Ta không đề nghị ngươi dẫn Mạc Tà đi, làm như vậy chỉ rước lấy họa cho ngươi mà thôi. Bây giờ ngươi không có năng lực bảo vệ nó." Thanh âm Cẩn Nhu công chúa nhẹ nhàng truyền đến.

Sở Mộ lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, nói: "Những năm này ta đã quen sinh tử bồi hồi, cuộc sống của ta phải do ta làm chủ."

"Để nó lại đi, ta có thể bảo đảm sau khi thực lực ngươi đủ cường đại để ngăn cản áp lực từ bên ngoài, ta sẽ trả nó lại cho ngươi." Cẩn Nhu công chúa nói.

"Hảo ý của ngươi, ta xin tâm lĩnh, cho dù ngươi là nữ hoàng thống trị thiên hạ, có khả năng cung cấp phương thức bồi dưỡng tốt nhất cho Mạc Tà. Nhưng Mạc Tà đã làm bạn với ta từ rất lâu rồi." Sở Mộ không muốn nhiều lời với Cẩn Nhu công chúa, chậm rãi xoay người biến mất vào trong màn đêm u ám.

Chốc lát sau, một con Cửu Vĩ Hồ Ly hiện ra đi ở bên cạnh Sở Mộ, cả hai cùng tiến sâu vào trong bình nguyên bát ngát.

Yểm Ma thành.

Sâu trong Nội Ma Cung.

Hạ Nghiễm Hàn ngồi trên ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn thẳng vào một món trang sức, khẽ cúi đầu trầm tư.

Hắn đã nghe tin tức mới nhất về Sở Mộ, suy nghĩ của hắn và Cẩn Nhu công chúa giống nhau, lập tức liên tưởng đến khả năng liên tục dị biến.

Khi Hạ Nghiễm Hàn ở Thanh Yểm Ma đảo chủ đã chứng kiến con Nguyệt Quang Hồ thiên phú dị thường của Sở Mộ.

Theo như lý luận thông thường, Hồn sủng thiên phú dị thường sẽ có khả năng dị biến cao hơn những yêu thú bình thường một chút, đặc biệt ở chủng tộc cấp thấp lại càng dễ hơn. Cho nên khi Hạ Nghiễm Hàn không ngạc nhiên lắm nếu con Nguyệt Quang Hồ kia phát sinh dị biến.

Ba năm sau, Sở Mộ dẫn theo một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ quật khởi ở Yểm Ma cung, Hạ Nghiễm Hàn hiển nhiên cho rằng Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ có khả năng rất lớn là do Nguyệt Quang Hồ chủng tộc dị biến. Dù sao trên Tù đảo không thiếu kỳ trân dị thảo, cho Hồn sủng thiên phú dị thường ăn một vài loại linh vật đặc thù sẽ gia tăng tỷ lệ dị biến trong huyết thống của nó.

Mới đầu Hạ Nghiễm Hàn vẫn không thèm để ý chuyện này, bởi vì dị biến quá mức hi hữu, tuyệt đối không thể phát sinh nhiều lần.

Nhưng mà Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ lại trực tiếp dị biến thành Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ ngay trước mặt mấy vạn người Cổ thành, đến lúc này Hạ Nghiễm Hàn cũng bị sợ hãi lấp đầy đầu óc.

Lúc ấy Hạ Nghiễm Hàn phản ứng trước tiên không phải là Sở Mộ vứt bỏ Nguyệt Quang Hồ rồi thu phục một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, mà trực tiếp suy nghĩ đến trường hợp liên tục dị biến.

Chính là liên tục dị biến, Hạ Nghiễm Hàn có thể khẳng định chắc chắn, con Hồn sủng Nguyệt Quang Hồ kia nhất định là có huyết thống liên tục dị biến.

"Hồn Minh nhọc lòng tìm mọi cách thu hồi một quả trứng Hồn sủng bí ẩn, không ngờ lại bị tiểu tử mất một hồn nhận được, đúng là vận khí tốt quá mức bình thường. Nếu như không có đoán sai, trứng Chập Long do Thiên Thương Thanh Chập Long phân liệt cũng nằm trong tay của hắn." Hạ Nghiễm Hàn lạnh lùng nhếch miệng, bộ dạng âm trầm đáng sợ.

Thiên Thương Thanh Chập Long từ Hồn Minh lẩn trốn đến Hằng Hải hóa thân làm một con Hồn sủng nhỏ yếu, Hạ Nghiễm Hàn đã biết tin tức này từ lâu, vì thế mới cố ý phái thủ hạ tận lực tìm kiếm tung tích. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Lúc đó Hạ Nghiễm Hàn đang giữ một con Bạch Yểm Ma thiên phú dị thường cần phải nuôi nấng, liền giao cho Sở Mộ rồi ném lên Thanh Yểm Ma đảo để mặc tên này tùy ý sinh tồn. Còn bản thân hắn chuyển sang tìm kiếm Thiên Thương Thanh Chập Long.

Hạ Nghiễm Hàn biết rất rõ sự tình của Thiên Thương Thanh Chập Long, thậm chí biết Hồn Minh tìm Thiên Thương Thanh Chập Long không chỉ vì Chập Long Noãn phân liệt, mà còn có một quả trứng Hồn sủng càng thêm trọng yếu đối với Hồn Minh.

Vì vậy trong đoạn thời gian đó, Hạ Nghiễm Hàn một mực lui tới chung quanh Hằng Hải, thậm chí không tiếc dựa vào lực lượng công chúa Cẩn Nhu tìm kiếm trên quy mô lớn.

Chẳng qua là Hạ Nghiễm Hàn hoàn toàn không dự liệu được những sự tình phát sinh đột ngột, Hồn sủng hắn tìm mấy năm dĩ nhiên rơi vào một tòa Thanh Yểm Ma đảo, thậm chí bị cái tên vô danh tiểu tốt dùng để nuôi nấng Bạch Yểm Ma nhận được và ký kết hồn ước.

Đồ vật Hạ Nghiễm Hàn dùng trăm phương ngàn kế tìm kiếm, rốt cuộc mới có một chút tin tức cụ thể. Hắn làm sao chịu bỏ qua chuyện này? Ngay khi suy đoán ra Sở Mộ nắm trong tay Hồn sủng liên tục dị biến, hắn trực tiếp ra lệnh cho thủ hạ khống chế Sở Mộ.

Thế nhưng, Hạ Nghiễm Hàn hiển nhiên vẫn coi thường Sở Mộ. Trong khi thủ hạ của Hạ Nghiễm Hàn đang chạy tới, Sở Mộ đã sớm bỏ trốn mất dạng, càng làm cho Hạ Nghiễm Hàn cảm thấy nhục nhã chính là Sở gia ở Cương La thành cũng đã di chuyển, người đi nhà trống hoàn toàn mất sạch tung tích.

"Hạ đại nhân, đám người mà ngài muốn tìm bây giờ hẳn là ở Tây Lăng vực, trên đường đi tới vùng bắc cảnh." Bỗng nhiên một thanh âm lạnh giá từ trong điện truyền ra.

"Ẩn Sát thị giả, cùng ta đi Tây Lăng vực, không tiếc bất cứ giá nào phải tìm được Sở Mộ." Hạ Nghiễm Hàn đứng lên, phất tay áo rời khỏi đại điện.

Trong lúc Hạ Nghiễm Hàn đi ra ngoài, bên trong đại điện dần dần xuất hiện mười thân ảnh u tối, bóng dáng ẩn hiện như có như không đi theo sau lưng Hạ Nghiễm Hàn.

Đã rất lâu rồi Hạ Nghiễm Hàn không tự mình xuất thủ.

Ở vùng phương đông xa xôi, trên vùng đất hoang dã cỏ cây bát ngát, một tấm bia đá khổng lồ đột nhiên xuất hiện dựng đứng xuyên thẳng lên trời cao, nó giống như một thanh cự kiếm khí thế bàng bạc bao trùm thiên địa rộng lớn.

Đây chính là dấu hiệu phân biệt ranh giới của Tây vực, được người đời gọi là Thiên Giới Bi (bia đá chọc trời).

Về Thiên Giới Bi có đủ loại tin đồn, có người từng nói đây là xương sống của một đầu siêu cấp Hồn sủng trong truyền thuyết, nó yên lặng tử vong ở chỗ này, thi hài chôn trong đại địa mịt mờ, xương cốt bất khuất vẫn đứng vững đâm phá trời cao. Theo năm tháng dần dần ăn mòn biến thành một cột đá chọc trời, trải qua cổ nhân xây cất tạo hình cuối cùng biến thành Thiên Giới Bi như bây giờ.

Mặt trời chói chan lơ lửng trên cao, cái bóng của Thiên Giới Bi trải qua xuyên qua vùng đất, hình ảnh tráng lệ khiến cho lòng người rung động không tả xiết.

Ở cạnh Thiên Giới Bi là một đôi nam nữ im lặng nhìn nhau.

Hai người cách nhau chừng hai thước, bốn mắt chạm vào nhau cảm xúc vô hạn nhưng không nói một lời. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.

Nữ tử mặc y phục màu tím nhạt, khoác áo choàng tơ tằm sang trọng, tuy đứng ở dưới Thiên Giới Bi nhưng không có bất kỳ cảm giác nhỏ bé, ngược lại khí chất tôn quý của nàng càng thêm dung hợp với cảnh tượng nơi này.

Nam tử y phục tùy ý, có vài phần lôi thôi lếch thếch, đứng ở trên vùng đất mênh mông giống như lãng tử tang thương xem bốn biển là nhà, có thể nói là hoàn toàn đối lập với hình tượng nữ tử.

"Ta hôm nay không phải tới để giải thích." Nam tử bình thản nói, cặp mắt nhìn vào nữ tử tràn đầy cảm xúc.

"Ta cũng không tới nghe ngươi giải thích, ta chỉ muốn biết là ai làm, mà ngươi vì sao trong thời gian bốn năm vẫn không nói gì với ta." Nữ tử rõ ràng là đang có ý tức giận.

Nghe thấy nữ tử nói đến chuyện này, nam tử chỉ cười cười ảm đạm, qua hồi lâu mới lãnh đạm nói: "Ngươi cũng biết là bốn năm sao? Trong thời gian bốn năm qua ngươi ở đâu? Hiện tại ta không muốn nói nhảm với ngươi, ta muốn lấy lại những thứ nên thuộc về ta."

Cảm giác được thái độ nam tử có phần khác thường, ánh mắt nữ tử cũng trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, nhưng nàng cố gắng điều tiết tâm tình, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi muốn nổi điên thì ta tuyệt đối không nói nhiều nửa câu, nhưng ta bây giờ phải biết Mộ nhi đang ở nơi nào?"

"Trên thư ta đã nói cho ngươi rồi, bốn năm trước hắn đã bị Hạ Nghiễm Hàn của Yểm Ma cung giết chết." Nam tử nói.