Về đến nhà , Tử Khuynh mệt mỏi nằm bệt ra sofa phòng khách .
Đống đồ được gia nhân đưa về phòng hết một cách gọn gàng , Hoàng Vi ngồi xuống ghế, rót tách trà uống . Mắt liếc về phía Tử Khuynh
- Ngày mai ông nội muốn gặp chúng ta !? Em có đi không ?
Tử Khuynh xoay đầu im lặng một chút
- Tôi không biết nữa ! Mà cô có biết lí do không ?
- Ông không nói gì nhiều , chỉ nói là có việc quan trọng !
- Tại sao xuống trần gian rồi vẫn mắc cô vậy chứ !
Hoàng Vi buồn chút , cô biết bản thân gây ra rắc rối cho Tử Khuynh nhiều mà còn là hại cô mất mạng , nhưng cô tin là hai người phải có duyên nối mới gặp lại nhau ở đây .
Một sai lầm thôi đã đủ rồi , cô ...
- Vậy là mai đi nhé ! Em mặc gì cũng được , nghỉ sớm đi .
Tử Khuynh ừm một tiếng rồi . Bỗng cô nói
- Khoan !
Hoàng Vi xoay đầu nhìn
Tử Khuynh đưa ra cái lọ bầu nhỏ
Hoàng Vi bất ngờ
- Cái này là...
- Thuốc chữa thương ! Tôi đặc chế ra nó dành cho riêng cô đấy ! Đừng để sẹo !
Hoàng Vi vui vẻ nhận lấy , cô hí hửng
- Cảm ơn em nhiều !
Tử Khuynh tai hơi lửng đỏ , cô vẫn chưa quên chuyện bị cưỡng hôn hôm trước đâu .
Hoàng Vi đều đặn bôi thuốc này của Tử Khuynh, quả nhiên hiệu quả hơn đan dược .
Cô phải công nhận tay nghề mát tay của Khuynh thật
Sáng hôm sau , Hoàng Vi đứng dưới sân chờ Tử Khuynh . Khuynh từ trên nhà đi xuống , nay cô mặc là một cái áo dạ màu xanh dương , quần bó , áo phông trắng cùng chiếc dây chuyền lạ mắt, tóc thả ngang vai
Hoàng Vi lại bất ngờ, tai cũng đỏ au lên
Cô ít khi thấy Tử Khuynh mặc như một cô tổng tài như vậy, ông tài xế nhìn thấy cô cũng tròn mắt
- À .. Ừm... Em hôm nay đẹp lắm!?
- Cô đang nói gì vậy ?
- A... Ý.. Ý chị .. Là.. Là...
Hoàng Vi nói níu cả lưỡi chẳng hiểu sao luôn
- Lên xe đi !
Tử Khuynh lạnh lùng nói một câu kéo cô về thực tại . Hoàng Vi ngoan ngoãn lên xe .
Trên xe , ai nấy im lặng chẳng nói chẳng rằng
Đến nơi rồi , Hoàng Vi đưa tay mời cô
- Cần thiết sao?
Hoàng Vi gật đầu
- Haizz!
Ông nội trên lấu nhìn xuống hai cháu gái tình tứ dắt tay nhau mà lòng vui sướng mừng mừng
- Kiểu này có cháu nội bồng bế là sớm thôi , hí hí!
Ông nội cười lộ ra cái chỗ rụng răng ra
Quản gia nhịn cười , khéo cười lại bị đuổi việc mất .
Gia nhân trong nhà từ khi thấy lão gia vui vẻ hẳn lên. Không khí cũng dễ thở hơn nhiều . Cũng thầm cảm ơn hai người kia .
Ông nội ra đón hai người miệng cười không ngớt
- cháu dây hôm nay đúng là đẹp suất sắc mà !
Hoàng Vi bất ngờ tiếp
" em ấy chuẩn bị từ khi nào vậy ta"
Tử Khuynh lấy ra một hộp nhung đỏ nhỏ gọn ra
- Ông nội ,ông mở ra đi !
Ông nội vui vẻ mở nó ra
- là một viên thuốc ?
Tử Khuynh cười mỉm
- Đây không phải thuốc thường đâu ạ ! Đó là thuốc cấp bổ sung dưỡng chất ,hồi phục hệ thần kinh động mạch bị tàn rụng . Cháu thấy nó rất có ích cho ông ạ . Cái này cháu tự nghiên cứu và chế tạo ra . Ông yên tâm không phải hàng cấm !
- Tốt ,tốt lắm. Ý này của cháu rất hợp ý già này . Haha ,nào ,hai đứa mau vào ăn sáng .
Bàn ăn được bày biện thịnh soạn đẹp mắt, ăn được một ít ,ông nội đã tiếp
- Tử Khuynh ,cháu hiện tại mấy tuổi vậy nhỉ ?
- Dạ ..là 1..17 rồi ạ ! Vài tháng nữa là 18!
- ồ ồ ,cũng là thiếu nữ cập kê rồi ! Yên tâm yên tâm , con bé nhà ta nó đã có con rồi thì hai đứa chẳng cần tìm ai đâu xa . Hahaha!
Tử Khuynh cười không ra thành tiếng , nói đúng hơn là cô đang thầm mắng
' Ông mà biết cháu gái ngoan của ông từng gây ra chuyện tày đình này thì ông không hộc máu mới lạ '
Tử Khuynh vẫn là nụ cười đó , Hoàng Vi có chút khó xử chút . Ông nội khen cô là tốt nhưng người hiểu rõ mọi chuyện chỉ có người ngồi cạnh cô và lí do thôi . Cô phất tay ra hiệu người hầu đi ra hết . Tiếng đóng cửa dứt tiếng, Hoàng Vi đã nói
- Ông nội , chuyện của tập đoàn . Con phát hiện thấy có kẻ đục lỗ trong tập đoàn trong thời gian con đi vắng. Thời gian rất nhanh !
Ánh mắt ông nội từ hiền từ thay đổi sang ánh mắt quỷ dị đáng sợ, Tử Khuynh lạ lẫm cảm thấy thú vị
' vậy ra đây là hai bản tính của người này '
Ông nội để xây dựng lên tập đoàn cường thịnh này tốn bao nhiêu công sức , mưu mô chính là con người của một kẻ thành đạt như ông ta .
- Tính ra cháu phát hiện được như vậy , kẻ này cũng phải dạng không phải người ngoài lề mà vào được !
- Cháu có nghi vấn . Đã lọc được kẻ đó rồi , nhưng đó chỉ là con tốt thí , cháu thấy kẻ cầm cờ thực đáng gờm!
Ông nội đưa tay chống cằm nở nụ cười quỷ dị
- Chúng ta là ai Hoàng Vi ! Chúng ta là kẻ cầm cờ trên đầu kẻ khác , không để kẻ thách đấu phải chờ đợi đâu!
Tử Khuynh thấy Hoàng Vi gật đầu hiểu ý , hai ông cháu nhà này bỗng cười như vậy , cô cảm thấy ớn kinh hãi.
' Híc , mình đầu thai vào nơi nào vậy , huhu'
Sau bao ngày vắng bóng , cuối cùng ad cũng come back 😊 😊