Sau khi chụp một loạt tạo hình, Thẩm Thu Hoa đến trước máy tính xem ảnh.
Đoạn Vị Bình cười nói: "Thu Hoa, cô tiến bộ rất nhiều so với năm ngoài tôi chụp cô. Hiện tại cô biết làm sao thể hiện vẻ đẹp của mình trước ống kính"
"Chụp nhiều tôi cũng có kinh nghiệm hơn." Vẻ đẹp của Thẩm Thu Hoa luôn khiến người khác thán phục, chỉ là vẻ đẹp bên ngoài ra khác với vẻ đẹp trên ảnh. Đây là kinh nghiệm Thẩm Thu Hoa vào showbiz mới biết. Làm cách nào bày ra vẻ đẹp của mình.
Bộ trang phục thứ hai là bộ váy của nhãn hiệu cao cấp quốc tế. Hiện tại Thẩm Thu Hoa đã có chút hiểu biết về thời trang. Nàng vừa thấy trang phục đã nhướng mày nhìn Đoạn Vị Bình: "Anh Đoạn, trang phục này anh mượn cho tôi mặc?"
Đoạn Vị Bình giơ tay, ý bảo nàng mặc vào là được. Thiết kế của nhãn hiệu này rất đặc biệt, dù người không biết về thời trang nhưng chỉ cần nhìn trang phục lập tức có thể nhận ra nhãn hiệu này. Thẩm Thu Hoa thay quần áo, Liễu Du quấn tóc giúp nàng, lại phối màu cho nàng.
Dương Quỳnh nhìn, gật gù đáp: "Quả thật rất hút ánh nhìn của người khác vừa nhìn đã thấy đắc tiền."
"Nửa câu đầu nghe còn ổn, nửa câu sau thì..." Thẩm Thu Hoa cau mày, ghét bỏ nói.
Liễu Du cũng nhìn Dương Quỳnh: "Chị Quỳnh, chị nói người hay quần áo?"
"Đương nhiên là người." Dương Quỳnh nâng cằm nói: "Quần áo phải phối với người. Vẻ đẹp của Thu Hoa chỉ cần mặc tấm vải mùng cũng có cảm giác như đang diễn thời trang."
Tề Duyệt dời mắt khỏi điện thoại, "tấm tắc" nói: "Tất cả văn chương chị Quỳnh có đều dùng hết cho chị Thu Hoa. Tuy khen vậy nghe hơi thô nhưng thật!"
Thẩm Thu Hoa nhìn các nàng nói qua nói lại, mắt phượng nheo lại: "Mọi người có phải rảnh quá rồi không?"
Cả ba lập tức im lặng. "Còn chị nữa, ở bên ngoài phải chú ý. Lỡ như bị người ta cắt câu lấy nghĩa sẽ gặp phải thị phi." Nàng đến trước mặt Dương Quỳnh, thay cô sửa cổ áo: "Chị đừng quên, bây giờ chị cũng là diễn viên."
Dương Quỳnh chỉ nhìn mỹ nhân cười ngây ngốc, hoàn toàn không nghe rõ Thẩm Thu Hoa nói gì. Tề Duyệt và Liễu Du nhìn cách hai người ở chung, che miệng cười trộm.
Thẩm Thu Hoa thay tạo hình xong bước ra, sau đó được nhân viên dẫn đến một vách ngăn, ở đây được sắp xếp bức tường hoa. Cành lá xanh cùng hoa hồng trắng càng tăng vẻ đẹp của bộ váy trắng trên người Thẩm Thu Hoa.
Đoạn Vị bảo Thẩm Thu Hoa đứng trước tường hoa, nhân viên sắp xếp hoa quanh nàng. Đoạn Vị Bình cho nhân viên chỉnh ánh sáng một lúc mới hài lòng.
"Thu Hoa, cô tưởng tượng mình là tinh linh trong rừng. Phong cảnh bây giờ là ban sáng. Nắng sớm chiếu vào khu rừng cô từ từ mở mắt. Cô hiểu ý tôi không?" Thẩm Thu Hoa gật đầu. Nàng nhắm mắt, sau khi nghe thấy Đoạn Vị Bình nhắc mới chậm rãi mở mắt. Ánh mắt mê mang sáng ngời, khí chất trên người nàng thay đổi. Đoạn Vị Bình bỗng cảm thấy người trước mắt thật sự là tinh linh. Khi vừa mới mở mắt thì không rành thế sự sau cùng là dụ hoặc, thật sự chỉ xảy ra trong nháy mắt. Thời gian rất ngắn nhưng trình tự rõ ràng.
Đoạn Vị Bình thu hồi suy nghĩ, lại nhìn Thẩm Thu Hoa, phát hiện nàng lộ ra vẻ tò mò, sợ hãi, biểu cảm này thật sự làm người ta rất muốn bảo vệ.
"Cô còn có thể bày ra khí chất khác nữa không?" Đoạn Vị Bình tò mò, đến tột cùng Thẩm Thu Hoa còn có thể thể hiện khí chất nào nữa?
Thẩm Thu Hoa nâng cằm, ánh mắt nhìn xuống, lộ ra dáng vẻ bề trên quan sát chúng sinh.
Tay Đoạn Vị Bình run lên, đối với người cầm camera hằng năm như hắn đây không thể là việc xảy ra. Nhưng ánh mắt nhìn chúng sinh như kiến lại được Thẩm Thu Hoa thể hiện ra. Sau đó hắn phát hiện khí chất nàng thay đổi. Đôi mắt nàng híp lại, lộ vẻ từ bi.
"OK." Đoạn Vị Bình cảm thấy làm người không nên tham lam. Những biểu cảm này đều rất tuyệt. Nếu Thẩm Thu Hoa còn có những khí chất khác, hắn tạm gác lần sau chứng kiến.
Lúc sau nhân viên đưa điện thoại cho Thẩm Thu Hoa. Theo yêu cầu của Đoạn Vị Bình, nàng bắt đầu phối hợp tạo kiểu với điện thoại. Tiếng "tách tách" vang vọng trong phòng, Dương Quỳnh đứng từ xa lẳng lặng quan sát. Thu Hoa của cô quả nhiên ưu tú nhất.
Hôm nay chụp hai tạo hình. Sau khi chụp xong, bốn người rời đi. Lúc gần đi Đoạn Vị Bình tặng mấy tấm vé vào cửa cho Thẩm Thu Hoa.
"Ba ngày sau, triển lãm của tôi sẽ mở ở phòng trưng bày thành Tây. Nếu cô rảnh, hoan nghênh cô đến xem. Bên trong có cả ảnh chụp của cô."
Thẩm Thu Hoa nhận vé, đáp: "Tôi sẽ đi."
Hôm nay hết việc sớm, Thẩm Thu Hoa tan làm, cho Tề Duyệt và Liễu Du nghỉ nửa ngày để các nàng hoạt động tự do.
Nàng và Dương Quỳnh lái xe đến y quán Ngô gia ở thành Nam. Đến trước cửa, các nàng mới biết, nơi này là một ngôi nhà ba tầng, có quy mô rất lớn.
Dương Quỳnh nhìn, cảm thán: "Ngô gia thật phô trương!"
"Ông Ngô là danh y cấp quốc gia. Nghe nói ông ấy là trung y duy nhất dùng độc chữa bệnh." Đây là Thẩm Thu Hoa nghe Tề Duyệt nói.
Dương Quỳnh rụt cổ: "Lợi hại thật, dùng cả độc chữa bệnh! Chị thấy y bát này chắc chắn cần Ngô Đồng kế thừa."
Hai người xuống xe, mũ, kính, khẩu trang đầy đủ.
Bước vào bên trong, các nàng bảo muốn Ngô Đồng khám cho mình. Tiếp tân hỏi các nàng có hẹn trước không, hai người thành thật lắc đầu. Lễ tân lịch sự báo hôm nay không có hẹn không thể xem bệnh.
Hai người vốn muốn tạo bất ngờ cho Ngô Đồng, nghe vậy đành đi đến góc khuất, gọi cho Ngô Đồng. Bên kia hình như rất bận, sắp xếp một đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi xuống lầu đón các nàng.
Cậu bé là cháu trai của Ngô Đồng tên Ngô Ưu, cậu chàng đến đây giúp đỡ.
"Trẻ con bây giờ tan học sớm vậy sao?" Dương Quỳnh hỏi.
"Bọn em tan học lúc hai giờ rưỡi. Trường có lớp tự học nhưng em không tham gia, em phải về đây giúp, sẵn tiện học hỏi." Ngô Ưu là cậu bé hoạt bát, năng nổ.
Ba người đi vào thang máy lên lầu 3, bên trái là phòng khám bệnh, ngoài cửa có bốn, năm người đang chờ. Ngô Ưu đẩy cửa vào: "Chú út ơi, khách đến rồi."
Ngô Đồng mặc áo blouse, ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa cong lên, cười phong lưu đáp: "Giờ anh đang bận, hai em ngồi đó đi, nửa tiếng nữa là anh xong rồi."
Ngô Ưu không cần dặn đã cầm hai ly đi lấy nước đưa cho các nàng. Sau đó đứng bên cạnh xem Ngô Đồng chữa bệnh.
Lúc này, Ngô Đồng đang bắt mạch cho một cô gái hơn hai mươi tuổi, nụ cười này khiến nàng mặt đỏ, tim đập. Hắn nói rồi nhìn cô gái dặn: "Bình tĩnh, bằng không tôi không thể chuẩn được bệnh."
Mặt cô nàng càng đỏ hơn, cúi đầu vội gật đầu.
Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh nhìn nhau, trong mắt là ý cười.
Ngô Đồng quả nhiên hết việc trong nửa tiếng. Ngô Ưu ngồi cạnh cau mày: "Chú út, ngày thường chú chắc chắn lười biếng. Chú xem bây giờ mới mấy giờ mà chú đã xem hết bệnh nhân."
Thấy bệnh nhân rời đi, Ngô Đồng lộ vẻ lười biếng: "Nếu không thì sao? Ngày nào cũng xem cho nhiều người không phải chú sẽ mệt chết sao?"
"Chú thừa nhận rồi! Con phải đi nói với ông cố chú không nghiêm túc khám bệnh." Tuy Ngô Ưu giả vờ muốn đi nhưng vẫn chưa cất bước.
"Con đừng đi nói!" Ngô Đòng kéo Ngô Ưu đến: "Chú cũng có nổi khổ mà, đúng không?" Hắn chỉ Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh: "Hai chị này muốn đến khám bệnh, con xem, chú đang cố gắng làm việc nè." Hắn vỗ mông Ngô Ưu: "Đi chỗ khác giúp đi nhóc."
Ngô Ưu nhìn mặt đoán ý, biết hai người không phải bệnh nhân bình thường, không nói nhiều rời đi.
"Hôm nay sao Thu Hoa có rảnh đến đây vậy?" Ngô Đồng bảo Thẩm Thu Hoa ngồi đối diện mình.
Thẩm Thu Hoa hiểu ý đứa tay đặt lên gối nhỏ cho hắn bắt mạch: "Hôm nay em tan ca sớm nên bọn em mới đến tìm anh."
Ngô Đồng khám xong nói: "Sức khỏe em tốt hơn trước một chút nhưng vẫn chưa bằng người thường." Hắn nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là làm sao? Tâm sự trong lòng em vẫn chưa buông bỏ. Em đang lo lắng điều gì?"
Thẩm Thu Hoa hơi mờ mịt đáp: "Em không có."
Dương Quỳnh đặt tay lên vai nàng, im lặng an ủi.
Ngô Đồng nhìn Thẩm Thu Hoa một chút: "Thu Hoa, nếu em nói thật, vậy thì có một vài việc nằm trong lòng em mà em vẫn chưa ý thức."
Thẩm Thu Hoa cúi đầu cố gắng tự hỏi. Ngô Đồng trách cứ nhìn Dương Quỳnh: "Tôi biết cô rất cố gắng nhưng cô không thể giúp em ấy bớt lo."
Dương Quỳnh im lặng. Cô cũng muốn biết Thẩm Thu Hoa rốt cuộc đang lo lắng điều gì.
"Nếu phải nói thì em lo tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp. Sẽ có một ngày tỉnh lại em vẫn là Khang phi." Nàng không chắc đây có phải điều mình lo lắng hay không nhưng đây là thứ duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
Ngô Đồng và Dương Quỳnh cùng nhau nhíu mày: "Thu Hoa, em xuyên đến đây nên em lo sẽ có ngày xuyên về sao?"
Ngô Đồng và Dương Quỳnh đều thấu hiểu nỗi lo của nàng. Ngô Đồng đầu thai vẫn giữ ký ức kiếp trước cho nên không lo. Dương Quỳnh vốn là người hiện tại, cô xuyên từ cổ đại trở về nên càng hiểu cảm giác này. Không ai biết bánh răng vận mệnh sẽ chuyển động lúc nào.
Ngô Đồng khuyên: "Thu Hoa, lẽ nào em sẽ lo lắng như vậy suốt đời sao? Vì một chuyện không biết mà cứ lo lắng mãi?"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu: "Sư huynh, em không muốn vậy. Em chỉ không thể ngừng lo." Đây là tâm ma của nàng. Đặc biệt là nàng không ngừng mơ về kiếp trước. Nếu hiện tại nàng xuyên về gặp Hoàng Thượng, nàng cảm thấy mình không chấp nhận nổi.
Ngô Đồng nhìn Dương Quỳnh, Dương Quỳnh lo lắng, ánh mắt giúp đỡ nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng nhướng vai, đây là khúc mắc của Thẩm Thu Hoa, hắn không thể giúp nàng.
Sau khi Ngô Đồng bắt mạch, xác nhận Thẩm Thu Hoa không còn vấn đề khác chỉ có khúc mắc trong lòng nhưng đây là điều hắn bất lực.
Trước khi rời đi, Ngô Đồng giao mấy bình thuốc cho Dương Quỳnh. Cô thấy những bình thuốc trông giống nhau hiển nhiên là cùng một loại thuốc.
"Thuốc này là thuốc bồi bổ cơ thể. Mỗi ngày một viên, cô nhớ cho Thu Hoa uống, có lợi cho em ấy." Ngô Đồng giải thích.